Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 5198 :

Ngày đăng: 19:05 19/04/20


Trời sập xuống cũng không thể buông tay, bởi vì được che chở dưới bờ vai này là người hắn yêu —



Gió lạnh tạt rát mặt, trên lưng thám báo trẻ tuổi cắm tận mười mũi tên nhọn nhưng vẫn không ngã xuống, dùng trường thương cột chặt vào mình ngựa, mũi thương nhọn cắm thẳng vào ngực, giữ cho thân thể chết rồi cũng không ngã. Phần giáp trước ngực bị xé toạc, phần áo trắng lộ ra mấy chữ thật to viết bằng máu: Ba mươi dặm phía đông nam, một vạn khinh kỵ binh.



Gia Cát Nguyệt lặng lẽ nhìn cậu chiến sĩ trẻ tuổi, cúi đầu hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Ngươi cực khổ rồi.”





Chợt *thịch* một tiếng, đầu thương không chống nổi sức nặng đã đâm xuyên qua ngực cậu thám báo, máu tươi túa ra, thân mình cậu thám báo trượt khỏi lưng ngựa. Chiến mã buồn bã hí lên, cúi đầu liếm mặt chủ nhân.



“Vương!” Thống lĩnh thân vệ chạy đến, tay giữ chặt một ông lão gầy gò, kêu to: “Tìm được rồi!”





Ông lão này đã hơn sáu mươi tuổi, ở thời này có thể sống đến sáu mươi đã coi như là rất thọ. Người ông lão rất gầy nhưng tinh thần vẫn hết sức minh mẫn, có điều dáng vẻ thoạt nhìn hết sức chật vật.



Gia Cát Nguyệt nhìn ông lão từ trên xuống dưới một lượt, từ tốn gật đầu, “Khí sắc tiên sinh nhìn vẫn còn rất tốt, xem ra đủ để chịu được đường xa cực khổ.”





“Ngươi… Thanh Hải là đất man di mọi rợ, ăn sống uống tươi, lão phu là người đọc sách, sao có thể…”





Gia Cát Nguyệt dùng đôi mắt sắc bén nhìn sang, giọng không to cũng không nhỏ nhưng ẩn chứa sự uy hiếp kinh người, “Bổn vương đi ngàn dặm nghênh đón, dùng trọng binh mở đường, nhưng xem ra tiên sinh vẫn cảm thấy thành ý của bổn vương chưa đủ?”





Những lời này nghe thì thản nhiên nhưng lại hàm chứa sát khí, khiến Thanh Trúc tiên sinh ngây người tại chỗ.



Thanh Hải xuất binh rời khỏi Thùy Vi Quan, đi xuyên qua nhiều châu quận, dọc đường giết bao nhiêu là người, ‘thành ý’ như vậy còn ai dám nói không đủ?



“Đưa Thanh Trúc tiên sinh lên xe.”





“Dạ.”





Cửa thành Mậu Lăng vẫn còn nguyên vẹn, binh lính giữ thành không hề chống cự đã mở cửa cho Thanh Hải quân tiến vào. Cục diện đại lục biến đổi, kỵ binh Bắc Yến tiến vào chiếm giữ kinh thành khiến hoàng tộc Đại Hạ phải lùi về phía bắc. Tuy trên danh nghĩa thì Đại Hạ đã đầu hàng Bắc Yến nhưng thống lĩnh của một số thành nhỏ vẫn là quan viên Đại Hạ khi trước,cho nên đối với Gia Cát Nguyệt từng là Đại tư mã thống lĩnh Bộ binh Đại Hạ trước kia, bọn họ vẫn thấy thân thiết hơn so với ngoại nhân xâm lược Bắc Yến.



Lúc Thanh Hải quân tiến vào thành Mậu Lăng thì dân chúng địa phương còn tưởng rằng quân đội Đại Hạ bắt đầu phản công, rất nhiều nam tử trẻ tuổi cầm đao xin nhập ngũ, dân chúng thậm chí còn lấy lương thực trong nhà ra chiêu đãi quân đội, phố lớn phố nhỏ đều tràn ngập tiếng khua chiêng gõ trống phấn khởi, không hề nhìn ra là một thành trì đang bị vây hãm.



“Vương.” Quách Hoài đeo một đại đao khổng lồ trên lưng chạy đến, chùi bụi đất bám trên mặt rồi hỏi to: “Quân Yến sắp đến rồi, chúng ta nên làm sao đây?”





Gia Cát Nguyệt đưa mắt nhìn phía đông nam, mặt không đổi sắc đáp gọn lỏn: “Chiến đấu.”





Nghe được hai chữ này, toàn bộ chiến sĩ lập tức hoan hô dậy trời. Bọn họ đều là tinh binh hạng nhất ở Thanh Hải, từ lúc rời khỏi Thùy Vi Quan đều cẩn thận hành sự, gặp địch đều đánh cho có lệ, chủ yếu tìm đường lui để nhanh chóng tiếp tục lên đường, nhịn đến khó chịu sắp chết rồi. Giờ nghe thấy được phép đánh thì ai cũng hưng phấn, tay chân bắt đầu ngứa ngáy.




“Sao thế được?” Lương Thiếu Khanh không cam lòng kêu to: “Nói đến thời gian thì ta quen biết Mông Phong tướng quân trước cả Hạ tướng quân. Nói đến học thức thì ta bụng đầy văn chương lại tài hoa hơn người, nói đến xứng đôi, hai người chúng ta một văn một võ, có thể nói là song kiếm hợp bích, nói đến…”





“Người đâu, lôi gã điên này xuống cho ta.”





Hai đại hán vạm vỡ lập tức tiến lên, thư sinh ‘tài hoa hơn người’ nọ liền dùng hết sức giằng ra, bi thương gào to: “Vương, làm người không thể qua cầu rút ván! Năm đó ta mới là người trong lòng Kiều Kiều, do ta tốt bụng rút lui nên ngài mới có cơ hội tiến tới đấy! Vương, ngài đường đường là tôn sư một cõi, sao có thể rút ván sàn nhà ta đưa cho người khác như vậy? Chẳng ra thể thống gì hết, không thể chấp nhận được…”





“Ối, tiểu thế tử tè rồi!”





“Mau lấy tã, nhũ mẫu, hình như tiểu thế tử đói rồi.”









Trong điện ngoài điện nhất thời trở nên hỗn loạn, bọn hạ nhân liên tục ra ra vào vào, chẳng ai buồn liếc mắt đến nam chủ nhân lấy một cái.





Thanh Hải vương vừa thắng trận trở về hết sức buồn bực, mặt đen thui ngồi một ngóc, cảm thấy hiện thực quả thật cách tưởng tượng của mình xa tít mù.



Khung cảnh vốn phải là thế này, con trai ngoan ngoãn, thê tử dịu dàng, thuộc hạ sùng bái đứng ở dưới nhìn lên hắn ngồi trên lưng ngựa, kích động đến rơi lệ đầy mặt, to giọng ca ngợi chiến công của hắn.



Phải là thế chứ không phải như bây giờ, con trai chỉ biết ngoác miệng gào khóc với ngậm tay, thê tử trong mắt chỉ có con, thuộc hạ cũng không khá hơn là bao, liên tục tru tréo muốn cướp vợ người khác.



Nhưng hắn cũng chỉ có thể thở dài, tiếp tục gặm nhấm nỗi buồn bực.



“Mai Hương tỷ, lấy cái tã nào cho tiểu điện hạ bây giờ, màu xanh ngọc hay màu vàng nhạt?”





“Tiểu thư, tiểu điện hạ ọc sữa, có phải bú nhiều quá rồi không?”





“Ôi, vương, ngài đứng lên một chút được không? Người đang ngồi lên đồ chơi của tiểu điện hạ…”









Ai cũng có vảy ngược của mình, có người là tiền bạc, có người là quyền thế, còn hắn thì là hai người.