Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 127 : Thay đổi kế hoạch

Ngày đăng: 19:02 19/04/20


Sở Kiều mặc y phục chỉnh tề xong, đang chuẩn bị lặng lẽ rời đi thì chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động ồn ào, nàng khẽ nhăn trán, động tác không khỏi ngừng lại.



Có tiếng gõ cửa vang lên, Hoàn Nhi khẽ thấp giọng nói với vào: “Tinh Nhi, có tin tốt!”



Cửa vừa được kéo ra, Hoàn Nhi liền hưng phấn chạy vào, cười nói: “Tinh nhi, có tin tức tốt, có muốn nghe không?”



Cô bé nhỏ gầy ngồi xuống trên ghế, mặt lộ ra chút buồn cười, rót một ly trà rồi đoan trang uống một hớp, “Nói đi.”



“Tinh Nhi!” Tiểu nha hoàn mất hứng quệt mồm, “Ngươi rốt cuộc có muốn nghe hay không, làm sao mà một chút hưng phấn cũng không có vậy!”



Cô bé hé môi cười một tiếng: “Ngươi đã muốn nói tất sẽ nói, ta có nói không muốn nghe thì ngươi cũng sẽ nói mà thôi.”



“Hừ, không thèm so đo với ngươi. Bất quá lần này thật sự là tin tốt đó.” Hoàn Nhi cười nói: “Chu quản gia ở ngoại phủ tư thông với một ca cơ trong nội phủ rất được cưng chiều gần đây, vừa vặn bị Thất phu nhân bắt gặp, còn kinh động đến cả Tam phu nhân và Đại thiếu gia, ca cơ kia đã bị quăng xuống giếng rồi, Chu quản gia cũng bị đánh ba mươi đại bản, sao hả, là tin tốt chứ?”



Cánh tay đang cầm ly trà có hơi khựng lại, cô bé ngồi yên trên ghế, sắc mặt như giếng cổ trăm năm không gợn sóng cũng không sợ hãi, đôi mắt đen nhánh chậm rãi híp lại lặng lẽ che giấu mọi tâm tình cùng sắc thái. Nàng khẽ gật đầu, trầm giọng nói: “Đích thực là tin hay.”



Tiểu nha hoàn tức giận nói: “Chính xác, gã Chu Thuận kia ngày thường chó cậy thế chủ luôn khi dễ người khác. Đám nô tài chúng ta có ai mà không từng bị hắn làm khó? Các tỷ muội Kinh gia ngươi sở dĩ bị đưa đến chỗ Lão thái gia cũng đều do một tay hắn an bài. Hôm nay hắn bị đánh một trận như vậy, coi như là ông trời mở mắt thay chúng ta xả oán khí rồi.”



Cô bé không đổi sắc mặt, vẫn trầm giọng nói một cách đều đều: “Tằng tịu với ca cơ nội phòng mà chỉ bị đánh ba mươi đại bản, hình phạt có hơi nhẹ.”



“Thì đấy!” Hoàn Nhi tiếp lời: “Vừa nãy Thất phu nhân tức giận chạy đến tìm Tứ thiếu gia xin phân xử, chỉ tiếc thiếu gia chúng ta từ trước đến nay không muốn quản những chuyện này. Đại phu nhân và lão gia lại không ở trong phủ, nên tất cả đều do Đại thiếu gia định đoạt, mà Chu Thuận lại là người của Đại thiếu gia.”



Sở Kiều gật đầu, chậm rãi nói: “Ừ, ta biết rồi. Hoàn Nhi, cám ơn đã tới nói cho ta biết.”



Hoàn Nhi nhìn thấy sắc mặt cô bé trước mắt có chút không đúng thì không khỏi hơi băn khoản, bất an hỏi: “Tinh Nhi, không thoải mái sao? Ta đi tìm đại phu cho ngươi nhé?”
Được rồi, đừng nói nhảm nữa, kéo bọn chúng ra đi, ta không rảnh ở đây nói hươu nói vượn với ngươi.”



Bọn trẻ từ khi bị mua về vẫn bị giam trong hầm đất, đã lâu không nhìn thấy ánh mặt trời, đứa nào cũng đầu tóc rối bù, sắc mặt kinh hoàng, ánh mắt run rẩy, giống như một đám thú con co chặt vào nhau.



Quản sự biệt viện nhìn thoáng qua, ngay sau đó cau mày nói: “Không phải nói chỉ có mười đứa sao? Ở đây ta đếm được mười một.”



“Vậy sao?” Hạ nhân vội vàng đếm lại, sau đó vội vàng nói: “Chắc Chu quản gia nhớ nhầm, để tiểu nhân đi về hỏi xem.”



“Được rồi, khỏi cần hỏi, ta không có thời gian chờ, mang hết đi!”



Mấy gã đại hán vạm vỡ tiến lên, kéo người một đứa trẻ, tức giận quát: “Đều lên đây!”



Bọn nhỏ sợ hãi, nhất thời có đứa nhỏ giọng khóc lên.



“Đứa nào dám khóc thì ta cho ăn một đao! Muốn phản kháng à?”



Gã gia đinh cậy thế chủ vừa nói vừa kéo một đứa trẻ bộ dạng còn hơi sạch sẽ, ngay lúc đó cô bé kia đột nhiên quay đầu lại, hung hăng cắn mạnh lên cổ tay hắn. Gã gia đinh kêu thảm một tiếng, nhất thời buông tay ra, đứa trẻ kia liền lập tức bỏ chạy nhanh như thỏ.



“A! Chạy mất một đứa rồi! Mau đuổi theo bắt nó lại cho ta!”



Hạ nhân Gia Cát phủ nhìn hướng đứa trẻ kia chạy thì lập tức sợ hãi, kéo kéo gã quản sự ở biệt viện, hét lớn: “Chúc quản sự, bên kia là Thanh Sơn viện của Tứ thiếu gia, không thể đi vào!”



“Chỉ là vào bắt một đứa nô lệ thì sao lại không thể?” Chúc quản sự gầm lên, đẩy tay tên hạ nhân ra, đuổi theo hướng đứa trẻ kia vừa chạy.