Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 135 : Xông vào hang hổ

Ngày đăng: 19:02 19/04/20


Bên ngoài mặt Đông hoàng thành vô cùng tăm tối, một cái bóng thấp bé đang sốt ruột chạy đến cửa thành, cuồng phong càng lúc càng mạnh, bông tuyết phất lên mặt khiến người hầu như không thể mở mắt ra. Chiếc áo trùm khoác ngoài thấm nước trở nên nặng trĩu, trên lưng mang một cái túi căng phồng, cái bóng đi lại khó khăn nhưng vẫn không ngừng tiến về phía trước, tựa như có dã thú hung ác đang đuổi theo ở đằng sau.



Tiếng vó ngựa lẫn trong âm thanh gió rít dần trở nên vô cùng rõ ràng, từ bình nguyên xa xa, chiến mã đen tuyền trong thoáng chốc đã chạy đến gần cửa thành, đứa bé gái khoảng bảy tám tuổi, thân hình nhỏ nhắn mặc đồng phục Yến vệ, đôi mắt đen nhánh sáng quắc như ưng quét qua bóng đêm, nhìn thấy bóng người phía trước thì lập tức vui mừng, nhanh chóng vung roi giục ngựa chạy đến.



“Tiểu Bát!” Sở Kiều kêu to, tiếng nói của nàng nhanh chóng bị cuồng phong phá tan thành từng mảnh vụn, tiểu hài tử ở phía trước như không nghe thấy, vẫn cúi đầu lầm lũi đi.



Sở Kiều quất ngựa xông lên ngăn ở trước người hài tử, nhướng mày trầm giọng kêu: “Tiểu Bát?”



“He he he.” Một tiếng cười khàn đục đột nhiên vang lên, người có thân hình nhỏ thó ngẩng đầu lên, trên mặt đầy nếp gấp, nơi nào là một hài tử, rõ ràng là Chu Nho nam tử trung niên trên dưới bốn mươi.



Nói thì chậm nhưng tình huống lại xảy ra rất nhanh, một ám tiễn từ trong tay áo Chu Nho chớp nhoáng lao thẳng đến trước mặt Sở Kiều, mang theo lãnh khí bức người. Sở Kiều bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, chỉ có thể hừ một tiếng, thân thể ngã xuống khỏi lưng ngựa.



Tiếng cười khàn khàn chậm rãi vang lên, dưới màn đêm rét lạnh càng thêm vẻ quỷ dị, Chu Nho ném túi quần áo trên lưng xuống, từ tốn đi đến đá một cước vào đùi nữ hài tử, thấy nàng không có phản ứng thì mới ngồi xổm xuống dò xét hơi thở.



“Chủ tử gia đích thực hồ đồ rồi, lại phái ta đi đối phó với một con nhãi vắt mũi chưa sạch như thế này.” Chu Nho hừ lạnh, đưa một tay lật thân thể nữ hài tử lại.



Thế nhưng nữ hài tử vốn đang nằm mềm nhũn trên mặt đất đột nhiên bật dậy, mở to đôi mắt sáng như sao, dùng khí thế sét đánh hoán đổi vị trí bị quản chế chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi. Nàng hung hăng dí sát chủy thủ vào động mạch chủ trên cổ Chu Nho, phì một tiếng phun ám tiễn đang ngậm trong miệng ra trên mặt đất.



“Nói! Tiểu Bát đang ở đâu?” Sở Kiều lạnh lùng cất giọng, đồng thời đẩy mạnh chủy thủ cứa rách da Chu Nho, máu tươi đỏ sẫm lập tức chảy ra.



“Tiểu, Tiểu Bát gì chứ?” Thần sắc kiêu ngạo tự đại vừa rồi của Chu Nho biến mất trong thoáng chốc, hắn run giọng vội vàng nói: “Ta không biết Tiểu Bát nào hết, ta chỉ thay người làm việc mà thôi.”




Gia Cát Nguyệt nhìn cỗ thi thể trên mặt đất, chỉ thấy thân thể người nọ cứng ngắc, đầu tóc tán loạn, trên mặt cùng quần áo hỗn tạp bùn máu, nhìn qua liền biết chết đã được một thời gian. Một cảm giác tức giận không thể ức chế nhất thời chạy thẳng lên não, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, đưa ánh mắt sắc bén nhìn Chu Nho người cao chưa quá ba thước, nói gằn từng chữ một: “Ngươi đã giết nàng?”



Người được kêu là Hồ Sinh lưu loát tung mình nhảy khỏi lưng ngựa, cúi đầu tiến lên hai bước rồi nặng nề quỳ phịch xuống trên mặt đất, cất giọng trầm trầm, trong tiếng gió hú trở nên vô cùng khó nghe, “May mắn không làm nhục mệnh!”



“Ta bảo ngươi giết nàng khi nào?” Gia Cát Nguyệt giận tím mặt, đi đến vung roi quất lên lưng người trước mặt, tức giận quát lớn: “Đáng chết!”



“Thiếu gia!”



“A!”



“Có thích khách!”



Tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, khi roi của Gia Cát Nguyệt sắp sửa rơi xuống thì con người thấp bé kia lại đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt non nớt kia nào phải sát thủ Chu Nho da dày thịt béo? Nữ hài tử nở nụ cười lạnh, thân hình linh hoạt như một con báo, nhanh như chớp lao đến kề chủy thủy ngang cổ Gia Cát Nguyệt, tay còn lại siết chặt cổ phòng ngừa hắn phản kháng.



“Ngươi chưa chết?” Gia Cát Nguyệt trong mắt chợt lóe, trầm giọng nói gằn từ chữ, chẳng qua dưới tình thế này, âm thanh kia lại khiến người khác nghe không ra hắn rốt cuộc là đang buồn hay vui.



“Như lời ngươi nói, ta vẫn còn sống phây phây.” Sở Kiều lạnh lùng nhìn Gia Cát Nguyệt, chậm rãi nói: “Có điều ta cũng không xác định được liệu ngươi còn có thể sống thêm được bao lâu.”



“Mau thả muội muội ta!” Trong tiếng cuồng phong, Sở Kiều quát lớn: “Bằng không ngươi và Gia Cát lão thái gia hãy hội ngộ ở âm tào địa phủ là vừa.”