Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 142 : Lệ chảy thành sông

Ngày đăng: 19:02 19/04/20


“Mẫu thân?” Thiếu niên nằm trong vũng máu quay đầu lại nhìn về phía nữ tử trên lưng ngựa, thảng thốt gọi.



Gió Bắc cuốn qua không trung, trong nháy mắt bông tuyết bồng bềnh giáng xuống. Phụ nhân một thân bạch y trắng hơn tuyết, tay áo bồng bềnh như mây, mái tóc đen như mực xõa xuống sau lưng, mềm mại như gấm Hoài Tống thượng hạng, mặc dù tuổi đã gần bốn mươi nhưng vẫn vô cùng trẻ trung, tròng mắt ôn như bông tuyết trên đỉnh Thanh Tuyền, ngay cả khóe mắt có chút nếp nhăn cũng lộ ra vẻ ôn nhu tĩnh lặng.



Phụ nhân uyển chuyển nhẹ nhàng tung mình xuống ngựa, đi đến bên cạnh Yến Tuân, đám thị vệ hai bên hầu như ngây ngẩn cả người, không một ai đứng ra ngăn cản. Bà ôm lấy đầu Yến Tuân, dùng ống tay trắng noãn nhẹ nhàng lau khuôn mặt nhuốm máu của thiếu niên, mỉm một nụ cười ấm áp: “Tuân Nhi.”



Trong nháy mắt, nước mắt Yến Tuân chảy ra, thiếu niên không chút nhíu mày khi đối mặt với thiên quân vạn mã lúc trước trong nháy mắt gào khóc, hắn nắm chặt ống tay áo của bà, lớn tiếng hỏi:“Mẫu thân, tại sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



“Tuân Nhi.” Phụ nhân ôn nhu lau khóe mắt dính máu của hắn, nhẹ giọng hỏi: “Con có tin tưởng phụ thân không?”



Yến Tuân nghẹn ngào gật đầu: “Hài nhi tin.”



“Vậy thì đừng hỏi tại sao.” Phụ nhân ôm lấy hắn, ánh mắt tĩnh lặng xẹt qua từng quý tộc trên đài, khẽ khàng nói: “Trên thế giới này không phải chuyện gì cũng có thể nói rõ nguyên nhân, chỉ đơn giản giống như hổ ăn sói, sói ăn thỏ, thỏ đi ăn cỏ, đều không phải đạo lý có thể nói ra.”



“Mẫu thân!” Yến Tuân đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn đám quý tộc ăn mặc sang trọng kia, gằn từng chữ lạnh giọng nói: “Là bọn họ? Là bọn họ hại Bắc Yến?”



Ánh mắt thiếu niên bén nhọn âm lãnh xuyên qua màn tuyết, trong nháy mắt đó, tất cả đám quan lại quý tộc quyền quý của đế quốc hầu như đều rùng mình một cái. Vị phu nhân xinh đẹp tuyệt trần, thanh nhã như lan kia lại mỉm cười, lau đi nước mắt trên mặt thiếu niên: “Tuân Nhi, đừng khóc, con cháu Yến gia chỉ chảy máu chứ không rơi lệ.”



“Mông tướng quân, ta tới giám nghiệm tử thi. Trên kia chính là trượng phu ta, là con trai cùng con gái ta, là thân nhân ta, tin rằng trên đời này, không còn ai có tư cách hơn ta để làm chuyện này.”



Mông Điền cau mày, trong đôi mắt đen như có mạch nước ngầm đang kích động quay cuồng. Nhìn phụ nhân dung mạo như hoa trước mắt, vị tướng quân máu lạnh nhất đế quốc bất chợt nói không ra lời, chuyện xưa như thủy triều dâng trào trong đầu.



Còn nhớ rõ đầu xuân năm ấy, ông và Thế Thành, còn có nam nhân hiện giờ ngay cả tên cũng không thể gọi thẳng, gặp gỡ một nữ tử siêu phàm thoát tục ở ven hồ nước Biện Đường. Khi đó bọn họ còn rất trẻ, thiếu nữ chống thuyền, thân mặc xiêm y xanh nhạt, ống quần xắn cao để lộ bắp chân trắng như ngọc, cười cười hướng về ba thiếu niên đang nhìn đến choáng váng, lớn tiếng gọi: “Này, ba đại ca cao to, có lên thuyền không?”




“Mẫu thân!” Hai mắt Yến Tuân đẫm lệ, nhìn hai tay đều là máu tươi, hắn tuyệt vọng kêu to: “Tại sao? Tại sao lại làm như vậy? Phụ thân đã mất, đại ca đã mất, tất cả thân nhân không còn, ngay cả người cũng muốn rời bỏ Yến Tuân sao? Mẫu thân, tại sao?”



Nước mắt chậm rãi chảy xuống trên mặt phụ nhân, bà khó khăn đưa tay cầm lấy tay hài tử, “Tuân Nhi… Hứa với mẫu thân, phải nhất định sống sót, chỉ cần còn sống là đủ. Không cần phải sợ sống không bằng chết, nhất định phải sống sót, đừng quên bản thân con còn rất nhiều chuyện phải làm.”



“Mẫu thân!”



Ánh mắt phụ nhân nhất thời tan rã, một thân bạch y đẫm máu nằm dài trên nền đá đen của đài Cửu U, nhìn như hàn mai phẫn nộ bung nở. Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn trong trẻo như hoa mai khẽ nở nụ cười, bà cất tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Ta vẫn cho rằng bản thân thích nhất là núi Thanh Sơn Nhai của Biện Đường, nơi đó không có mùa đông, không có tuyết rơi, không có bốn mùa, mãi mãi là mùa xuân. Nhưng hiện giờ ta biết ta đã nhầm rồi, những gì ta yêu thích nhất đều ở Bắc Yến, bây giờ ta phải trở về tìm bọn họ.”



Hốt nhiên, xuyên qua tầng mây đen kịt trên trời, bà tựa hồ như có thể nhìn thấy thảo nguyên trải dài đến chân trời ở Bắc Yến, nam nhân hai mắt sáng ngời đang ngồi trên lưng ngựa đang chạy về phía bà, cất tiếng nói xuyên qua ánh mắt trời chói lòa, hòa lẫn tiếng gia súc đủng đỉnh kêu trên thảm cỏ xanh, “A Sanh……”



“A Sanh, ta sẽ cho nàng toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trong thế gian. Nói ta nghe, nàng thích cái gì nhất?” Nam nhân ngồi trên lưng ngựa, sang sảng cười to.



Đồ ngốc, ta đã có được những thứ tốt đẹp nhất thế gian từ lâu. Chính là nhà của chúng ta, con của chúng ta, còn có Bắc Yến của chúng ta.



Cổ tay phụ nhân vô lực buông xuống, gió Bắc thê lương đột nhiên ào qua trên bầu trời thành Chân Hoàng, tuyết lả tả rơi trắng cả trời.



“Mẫu thân!” Thiếu niên ôm thân thể phụ nhân, trong nháy mắt hai mắt vốn đỏ như máu như rơi vào trong đêm tối mịt mù. Nữ hài tử che ở bên người thiếu niên, hai nắm tay siết chặt, khuôn mặt nhỏ trắng xanh không chút huyết sắc. Gió lạnh thê lương thổi tung mái tóc rối bời trước trán, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên đưa đôi mắt sắc bén nhìn về phía cung Thịnh Kim, nơi đó, nguy nga tráng lệ, trang nghiêm hào hùng nhưng tràn đầy áp bách cùng máu thịt của người vô tội.



Một ngày này như cái gai sắc bất chợt đâm vào đáy lòng nữ hài tử, nàng siết quả đấm, khóe miệng mím chặt, thật lâu không nói được lời nào. Nhưng trong đầu nàng đã xuất hiện một mầm móng từng chút một vững vàng lớn dần, theo kinh nghiệm của năm tháng cùng trải qua mưa gió, một ngày nào đó mầm cây này sẽ trở thành một cây cổ thụ cành lá rậm rạp cao đến chọc trời.



Lẫn trong tiếng gió tuyết là từng hồi chuông tang không ngừng vang lên, ở hướng cung Thịnh Kim nguy nga, một bóng dáng màu đen chậm rãi xoay người đi từng bước dọc theo hành lang dài vắng vẻ về phía trung tâm Đại Hạ, ánh nến chập chờn chiếu vào khiến bóng người nọ kéo dài trên mặt đất.