Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 247 : Bằng hữu từ xa đến
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Khi Sở Kiều tỉnh lại thì đêm đã khuya, trong phòng bày hai chậu than nên không khí vô cùng khô, cổ họng khô khốc làm nàng hải lục đục bò dậy tìm nước uống. Trên bàn như thường lệ có một chiếc ấm đựng đầy sữa ấm được vắt từ hươu tuyết do Nam Lam tự mình chăn nuôi, cực kỳ trân quý. Sở Kiều rót ra chén uống một hớp, trong miệng nhất thời tràn đầy vị thơm, toàn thân từ trên xuống dưới cũng dần ấm lên.
Trong phòng tối đen như mực, đêm nay trăng tròn vành vạnh, tỏa ánh sáng ngời ngợi trên cao, cửa sổ vừa được đẩy ra thì ánh trăng sáng tỏ liền tràn vào phòng. Nàng ngồi xuống trên ghế, gối đầu gác khủy tay lên cửa sổ nhìn ra ngoài, thở ra một hơi thật dài.
Không biết đã bao nhiều lần nàng cảm thấy mơ hồ, không rõ tất cả chuyện trước mắt có phải là một giấc mộng hay không, không rõ liệu trí nhớ của kiếp trước chỉ là hư ảo. Thời gian trôi qua cực nhanh, nháy mắt nàng đi đến thế giới này đã được tám năm. Thời gian tám năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ, bao gồm tư tưởng của một người, còn có tín niệm, ước mơ và cả lý tưởng mục tiêu phấn đấu.
Trong viện có hai cây cột bằng gỗ đã ở đó hơn bảy năm, cho dù là đêm tối nhưng dưới ánh trăng sáng trắng vẫn có thể nhìn rõ vết đao khắc sâu trên thân cột. Đó là nơi nàng cùng Yến Tuân luyện võ trong những năm gần đây. Những năm đầu, bọn họ không dám luyện tập vào ban ngày, chỉ có thể nhân lúc đêm khuya lặng lẽ cầm đao, một người đi ra ngoài canh gác cho người còn lại im ắng luyện tập đao pháp tinh diệu cùng tinh túy võ học dung hợp từ nhiều quốc gia do Sở Kiều vẽ lại dựa theo trí nhớ của kiếp trước. Mỗi lần có một hai cung nhân đi qua, hai người đều sẽ sợ đến xanh mặt, khi nghe tiếng chân đi xa liền đồng thời thở ra.
Dưới mái hiên của Tây Noãn phòng luôn có sẵn hai bộ chăn đệm, khi đó bọn họ không tin được bất kỳ hạ nhân nào, hai đứa trẻ luôn ôm đao cùng ở chung trong phòng. Thời điểm một người ngủ thì người còn lại nhất định phải thức, luôn có một sợi dây nhỏ nối chốt cửa với chân, chỉ cần có chút động tĩnh thì cả hai liền sẽ rút dao nhảy xuống khỏi giường.
Bên trong bình hoa cũ kỹ trên giá sách thư phòng luôn chứa đầy các loại thuốc trị thương chuẩn bị sẵn cho bất kỳ tình huống nào. Hai người cũng dần dưỡng thành một số thói quen nhất định, đũa muỗng ăn cơm đều bằng bạc, hơn nữa còn nuôi rất nhiều thỏ, trước khi ăn đều cho thỏ ăn trước, sau đó chờ nửa ngày rồi mới dám ăn. Trong mấy năm đầu, bọn họ hầu như không hề đụng đũa đến cơm nóng vừa mới được dọn lên.
Vô luận là mùa hè nóng bức hày tiết đông rét đậm, bên dưới trung y luôn có một tầng nhuyễn giáp. Vô luận là khi ăn cơm hay đang ngủ, vũ khí luôn ở trong tầm tay. Thời gian cứ như thế chậm rãi trôi qua, vô luận trải quả bao khó khăn, hai người bọn họ cũng dần dần trưởng thành. Hy vọng đột nhiên không còn xa vời nữa, một khi tương lai không vô vọng thì trong lòng cũng dần nảy sinh sự chờ mong mãnh liệt.
Sở Kiều khẽ cong khóe môi… này chính là cái gọi là lòng trung thành sao? Qua nhiều năm như vậy, trải qua nhiều giết chóc cùng âm mưu ám toán như vậy, nàng rốt cuộc đã không còn xem bản thân là người ngoài luôn muốn rời đi không buồn đếm xỉa nữa rồi.
Thật ra, một khắc khi nàng chấp nhận tiến vào nơi này thì vận mệnh của hai người bọn họ sớm đã buộc chặt với nhau/
Nghĩ tới đây, Sở Kiều không kiềm được lại nhìn về phía bầu trời Tây Bắc bao la, nơi đó có Hồi Hồi sơn, có bình nguyên Hỏa Lôi cùng thảo nguyên Bắc Yến mà Yến Tuân đã vô số lần miêu tả cho nàng nghe. Trong những đêm rét lạnh, trong từng lần chịu khốn cảnh, trong tình trạng lòng tràn đầy cừu hận, chính những điều này đã giúp cho bọn họ chống chọi mọi khó khăn, để có thể tiêu sái đi đến tận bây giờ.
Hít một hơi thật sâu rồi đóng cửa sổ lại, Sở Kiều đi đến trước thư án, mở một tờ biểu đồ ra cúi đầu nhìn chăm chú.
Sở Kiều sửng sốt, Yến Tuân lộ sắc mặt nhu hòa, chậm rãi nói: “Muội nói mình sẽ thức canh để ta có thể an tâm ngủ. Kết quả ta vừa nhắm mắt liền ngủ một mạch bốn ngày, muội vẫn như cũ chống mí mắt chăm sóc cho ta. A Sở, ta bây giờ đã có năng lực chăm sóc cho muội, muội cứ yên tâm ngủ, ta sẽ thức, cho đến khi nào chúng ta có thể cùng nhau nhắm mắt ngủ một cách an tâm thì thôi.”
Sở Kiều cúi đầu, khóe miệng khẽ cong lên, hồi lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, cười nhạt: “Được, vậy ta sẽ không đi nữa, sẽ ở lại bên cạnh huynh, chờ huynh dẫn ta rời đi.”
Yến Tuân gật đầu, ánh mắt sáng ngời, nở nụ cười nhu hòa như mùa xuân tháng ba, phiền muộn mấy tháng qua chỉ một thoáng đều không cánh mà bay.
“A Sở, chúng ta có thể cùng đi vào thì nhất định có thể cùng rời đi. Muội phải tin tưởng ta, bởi vì trên thế gian này, chúng ta chỉ có thể tín nhiệm lẫn nhau.”
Khi đó tuyết rơi mịt mù, đêm dài chậm rãi trôi qua, đế đô Chân Hoàng vẫn gió êm sóng lặng. Song không có biết bên dưới vẻ tĩnh lặng kia lại bắt đầu gợn sóng kịch liệt, mạch nước ngược dòng ẩn sâu trong lòng đất kia sẽ sôi trào bộc phát bất cứ lúc nào, khi đó nó sẽ nhấm chìm giết sạch toàn bộ những gì hiện hữu trên mặt đất, người đi lại bên bờ chỉ có thể cẩn thận đi lại, cố gắng không để góc áo bị nước lũ thấm ướt. Một khi còn chưa đủ năng lực đối kháng với con nước lớn này, điều hắn có thể làm, chẳng qua là rời xa thủy triều mà thôi.
Đóng kín cửa phòng Sở Kiều lại, sau khi tận mắt nhìn ngọn nến trong phòng được dập tắt, ánh mắt Yến Tuân nhất thời trở nên lạnh lùng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn về hướng điện Hạ Hoa, trong mắt ẩn chứa phong mang kịch liệt, ngón tay khẽ dùng sức, bẽ gãy nhánh cây khô bên cạnh.
Yến Tuân nhắm hai mắt lại, đội nhiên nhớ đến đêm năm đó. Khi ấy, A Sở chỉ mới chín tuổi đi tìm kiếm thuốc trị bệnh cho hắn bị bọn Ngụy Thư Du phát hiện, kết quả bị hơn hai mươi tên đại hán vạm vỡ vây quanh hung hăng đạp đá. Vì không để cho người khác có cơ hội đối với hắn, nàng không trốn cũng không đánh trả, da thịt toàn thân bị bầm dập, máu tươi đầy người. Lúc hắn chạy đến thì nàng đã gần như hấp hối, nhưng tay vẫn nắm chặt túi thuốc trộm được kia.
Sau ngày đó, hắn đã âm thầm thề, từ nay về sau hắn sẽ không bao giờ để cho người hắn coi trọng rời khỏi hắn. Mà người hắn coi trọng, đời này kiếp này sẽ không có người thứ hai.
Thời điểm nên đến cũng sắp đến, hắn đã đợi quá lâu, cơ hồ như sắp không thể đợi được nữa rồi.
Nam tử mở hai mắt ra, trong mắt lộ vẻ trong trẻo rõ ràng. Ngày mai chính là ngày Gia Cát Nguyệt quay lại đế đô, bảy năm không thấy, không rõ bằng hữu cũ ngày xưa có khỏe không?
Vết thương trên vai đã sớm khép lại nhưng mối hận cũ vẫn còn ghim chặt trong lòng. Yến Tuân lạnh lùng cười một tiếng, xoay người sải bước vào trong bóng tối, bóng dáng quyết tuyệt, vạt áo bay phất phới trong gió.