Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 253 : Áo lông chồn

Ngày đăng: 19:03 19/04/20


Buổi săn ngày thứ hai, nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất của Mục Hợp thị – Mục Hợp Tây Phong chết ở trong rừng Tây Bạch, thi thể bị hổ gặm nham nhở, ngực mở bụng phanh, lúc được phát hiện đã không còn toàn vẹn được phân nửa. Nếu không phải có mẫu thân của Mục Hợp Tây Phong ở đó thì không một ai có thể nhận ra đống máu thịt trên đất kia lại chính là đích tôn của Mục Hợp thị cao quý, kiêu ngạo ngày thường.



Không khí buổi đi săn thoáng chốc liền lâm vào trầm lặng, Mục Hợp Tây Phong hàng năm lãnh binh bên ngoài, võ nghệ siêu quần, mười người hợp lại cũng không cách nào lại gần hắn, vì thế một con hổ căn bản không thể cắn chết được hắn. Hơn nữa hiện trường không có chút dấu vết quần thảo, kiếm của Mục Hợp Tây Phong thậm chí cũng không ra khỏi vỏ. Phụ mẫu cùng các thúc bá của Mục Hợp Tây Phong nghi ngờ, nhất thời dâng tấu lên Hạ Đức đế, yêu cầu Thượng Luật viện thụ án, một mực cho rằng hắn là bị người giết chết.



Ngay sau đó cục diện liền trở nên không thể khống chế, Mục Hợp thị hiện tại tay dài mắt rộng, nắm giữ hơn phân nửa thế lực torng triều. Bên trong viện trưởng lại, Mộc thị ở Lĩnh Nam từ trước đến nay không can dự vào tranh đấu ở đế đô, Gia Cát gia thì vẫn giữ vững lập trường đứng ngoài cuộc, Hách Liên gia từ đời trước đã bắt đầu xuống dốc, đã sớm chỉ làm nền trong viện, Thương thị ở Đông Nhạc chỉ trập trung vào giáo đạo, ảnh hưởng không lớn đến triều chánh, còn gia tộc Ba Đồ Cáp tuy chiếm cứ phương Bắc nhưng thế lực ở kinh thành lại đơn bạc, cho tới nay cũng luôn phụ thuộc vào Mục Hợp thị. Hiện tại, có thể đối kháng với Mục Hợp thị chỉ có Ngụy phiệt vừa phạm phải sai lầm, Ngụy Thư Du vừa bị tước chức phủ doãn ở kinh thành. Mà Mục Hợp thị lại có một vị hoàng hậu cùng ba vị hoàng vị trong hậu cung, đương nhiên chính là gia tộc chạm tay liền bỏng trong thiên hạ.



Quan quân bây chặt bãi săn, tiến hành điều tra lấy mẫu, kiểm tra mọi người. Rừng Tây Bạch bị phong tỏa, nghiêm cấm ngoại nhân ra vào, ngay cả thư ra vào cũng chịu quản chế nghiêm ngặt nhằm tránh tạo cơ hội cho phạm nhân ẩn núp, tìm cách kim thiền thoát xác. Hoàng thất Đại Hâ biểu lộ sự đồng tình lớn với sự mất mát của Mục Hợp thị, hết mình ủng hộ bọn họ truy tìm hung thủ, cho nên buổi đi săn liền bị ngừng lại.



Ở phía Tây Nam bãi săn, doanh địa của Yến Tuân hiện tại đã chìm vào trong bóng tối tĩnh mịch, rèm cửa bằng da gấu nặng nề khẽ động, một luồng gió lạnh qua khe cửa thổi vào. Ngọn đèn trên thư án khẽ độngm nam tử một thân trường bào nguyệt sắc ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh lộ vẻ thâm thúy.



“Thế tử, cô nương không có trong này?”



Hai mắt A Tinh xoay một vòng trong doanh trướng, sau đó liền quay người lui ra ngoài. Yến Tuân khẽ nhướng lông mày, cất giọng hỏi: “Là chuyện gì?”



“Vừa rồi Thập tam điện hạ phái người đưa tới vật này, nói là cho cô nương.”



Chân mày Yến Tuân nhất thời khẽ nhíu lại, hắn để cuốn sách trong tay xuống, nói: “Ừ, để xuống đó trước đi.”



“Dạ.” A Tinh đáp ứng một tiếng rồi lui ra.




“Ra thế.” Yến Tuân gật đầu, nói: “Tây Sắt Nga năm xưa cùng phụ thân ta giao tình khá tốt, quan hệ không tệ. Bọn họ có năm sáu quận phát sinh bạo động, mặc dù chỉ là một kiện áo choàng, nhưng vị thế hiện tại của chúng ta đặc thù, không nên dùng để tránh tị hiềm thì hơn.”



*Suy nghĩ của Whitenavy = anh ghen, không muốn chị xài nên bày trò >.<



“Ta hiểu.” Sở Kiều gật đầu, “Ta cũng đã sớm nghĩ tới, chẳng qua không muốn trực tiếp làm Thập tam mất mặt mà thôi, huynh cũng biết hắn vốn tương tối nhiệt tình.”



“Muội trước giờ làm việc luôn chu toàn, ta rất yên tâm. Đã muộn, nghỉ ngơi sớm đi.”



“Ừ, huynh cũng đi ngủ sớm một chút.”



Sở Kiều đáp một tiếng rồi xoay người đi ra ngoài. Một lát sau, A Tinh gấp gáp chạy vào, lo lắng nói với Yến Tuân: “Thế tử, sao cô nương lại cầm kiện xiêm y kia đi rồi? Đó là vật hiếm Ô tiên sinh cố ý tìm mua về từ Bắc Minh Uyên, thế tử không phải tính toán tặng cho phu nhân của Đông Nhạc Thương làm hạ lễ sinh thần sao?”



Yến Tuân cúi đầu đọc sách, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nhẹ giọng nói: “Không có thì tìm thứ khác, tìm không được thì không cần tặng nữa.”



A Tinh nhất thời trợn mắt há hốc mồm, đến khi hắn kịp phản ứng thì Yến Tuân đã rời khỏi thư án, đi vào bên trong chuẩn bị ngủ.



Bên ngoài bão tuyết bay mịt mù, một đêm này, ngoại trừ doanh địa của Yến Tuân, những người còn lại không ai có thể yên giấc.