Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 256 : Quốc yến đại hạ
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Sở Kiều vừa dứt lời thì một hồi chuông lớn vang lên, tiếng chuông ngân văng vẳng lan xa hơn mười dặm.
Yến Tuân cùng Gia Cát Nguyệt đồng thời biến sắc, bên trong lều lớn vốn đang náo động chỉ một thoáng liền trở nên an tĩnh, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống đất, lớn tiếng tung hô: “Tham kiến bệ hạ!”
Màn trướng ở cửa mở rộng, gió Bắc ào vào khiến ngọn đèn chao đảo một cách dữ dội, trong không gian yên tĩnh có tiếng bước chân chỉnh tề vang lên, một nhóm lớn cấm quân ở ngoài hoàng trướng tiến vào, khôi giáp lạnh lẽo như băng cùng mùi kim loại từ vũ khí thoáng chốc liền lấn áp mùi thịt nướng trong lều. Sở Kiều cẩn thận ngẩng đầu lên, chỉ thấy một đám giày da hươu trắng bóc đạp trên mặt thảm bằng da gấu trong lều, cầm đầu là một đôi chân không lớn không nhỏ, đế giày màu trắng, mặt giày thêu hoàng kim long cưỡi mây, bước chân trầm ổn, không nóng không vội, chậm rãi đi tới.
“Tất cả đứng lên đi.”
Tiếng nói trầm thấp chậm rãi vang lên từ phía trên, âm lượng không vang vọng cũng không nghiêm nghị, thậm còn có chút khàn khàn, tuy nhiên nó lại như sóng biển chậm rãi bao trùm bên trong lều. Mọi người đồng loạt đứng dậy, nhưng không ai dám ngẩng đầu lên nhìn về phía trước.
Thẳng cho đến khi tiếng nói trầm thấp của Hạ hoàng lại vang lên một lần nữa, “Đều ngồi xuống đi, Tề Nhi, bắt đầu đi.”
Tam hoàng tử Triệu Tề cung kính đáp: “Dạ, phụ hoàng.”
Sau đó hắn tiến lên một bước, cao giọng nói: “Quốc yến bắt đầu, tất cả an vị.”
Tiếng đàn sáo liền vang lên ngay sau đó, hai hàng vũ cơ y phục lộ liễu tiêu sái tiến vào. Vũ cơ thân hình thướt tha, mặt mũi như hoa đào, da thịt tựa tuyết trắng, đong đưa tay áo chảy dài như nước uyển chuyển múa một vũ điệu mị hoặc ở chính giữa lều trướng. Từng món ăn quý hiếm được đưa lên từng chỗ ngồi, lúc này mọi người mới hồi phục lại tinh thần, tiếng cười nói vui vẻ lại một dần dần lan rộng.
Gia Cát Nguyệt vẫn như cũ đứng ở trước mặt Yến Tuân, vẫn dùng sắc mặt lạnh nhạt cùng ánh mắt thâm trầm nhìn thiếu nữ đứng bên cạnh Yến Tuân. Nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh nhạt của nàng lộ ra vẻ quật cường quen thuộc, hắn chậm rãi gật đầu, không nói một câu liền quyết tuyệt xoay người đi, vạt áo lông vung vẩy kéo theo gió lạnh như băng, giống như bảo kiếm sắc bén vừa xẹt qua mặt nước hồ, tạo nên từng gợn nước nhẹ nhàng lay động.
Đầu ngón tay Sở Kiều bỗng nhiên trở nên lạnh như băng, cảm xúc dâng trào trong lồng ngực khiến hai hàng lông mày bất giác nhíu chặt lại một chỗ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi ngồi xuống.
Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai nàng, Sở Kiều ngẩng đầu lên, đối diện chính là đôi mắt đen nhánh của Yến Tuân. Yến Tuân không nói gì nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ý nhắn nhủ của hắn. Đã bao nhiêu năm, trong từng thời điểm đau khổ nhất, trong từng đêm tràn ngập hận ý, bọn họ đều dùng phương thức như thế khích lệ nhau, chính là “Phải chờ, phải nhẫn. Rốt cuộc sẽ có ngày đứng dậy.”
Sở Kiều yên lặng gật đầu, khắp nơi vang lên tiếng nhạc huyên náo cùng tiếng người ồn ào, nàng ngẩng đầu lên nhìn về hướng cao nhất ở phía Bắc, nơi đó ánh đèn sáng rỡ vô cùng chói mắt khiến người khác cơ hồ không thể nhìn trực diện. Thiếu nữ mở to mắt nhìn nam nhân đang ngồi chính giữa, ánh sáng đèn rực rỡ vờn quanh khiến mặt người nọ trở nên mơ hồ nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hắn một thân bảo khố thêu kim long giương ngũ trảo sắc bén như thép, đang dùng ánh mắt khó lường nhìn khắp bên trong lều.
Một tiếng *ầm* vang lên, màn trướng trước cửa lều được kéo ra, gió lạnh ào vào, bên ngoài quảng trường rộng lớn cắm đầy ngọn đuốc đang cháy hừng hực, đưa mắt nhìn ra thì thấy chính là ba trăm vạt chiếu được xung quanh cho những người không có tư cách tiến vào chủ trướng, chiếm cứ một khoảng đất rộng, thanh thế vô cùng ồn ào, náo nhiệt hơn cả bên trong chủ trướng. Rèn cửa lều chủ trướng vừa được nhấc lên, bên ngoài liền vang lên một trận trầm trồ khen ngợi.
Ngay lúc đó đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, tất cả ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy từ xa xuất hiện hơn trăm kỵ mã đang tung vó chạy tới, tốc độ kinh người, dũng mãnh tuyệt luân. Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc tự hỏi chiến mã vô chủ từ đâu ra thì một trăm binh sĩ khoác giáp bạc chợt lao ra khỏi đội ngũ, dậm chân phi thân lưng ngựa, hành động linh hoạt đều nhịp, không một động tác thừa.
Đám vương công quý tộc vây xem nhất thời phát ra tiếng trầm trồ như sấm. Một trăm kỵ binh tay trái cầm đao tay phải cầm khiên, dùng hai chân khống chế chiến mã, động tác như nước chảy mây trôi, đội hình vừa chỉnh tề đẹp đẽ vừa thực dụng trong chiến đấu. Tướng quân cầm đầu tuổi không lớn lắm, đầu đội mũ thiết đen che khuất mặt, động tác chỉ huy dứt khoát cùng thân hình thẳng tắp nhìn qua vô cùng tiêu sái oai hùng.
Chợt, binh sĩ trên lưng ngựa đồng loạt thu đao, đem khiên đặt ở sau lưng, lấy cung nỏ ở bên hông ra, giương cung lắp tên, dùng lực đạp dưới chân tung mình lên buông dây cung ra. Chỉ nghe thấy hàng loạt tiếng chiu chíu vang lên, một trăm kình tiễn đồng thời phá không bắn về phía hồng tâm treo trên một thân tùng cao lớn. Chỗ hồng tâm cắm chi chít tên nhọn, các mũi tên tầng tầng lớp lớp xuyên qua nhau, chồng chất tại một điểm.
Không gian một mảnh tĩnh mịch, binh sĩ xoay người ngồi xuống lưng ngựa, tướng lãnh cầm đầu tung mình xuống ngựa, cởi mũ thiết ra, khụy một chân quỳ xuống đất, cất tiếng nói vang vọng:“Nhi thần Triệu Triệt cẩn chúc phụ hoàng hồng phúc tề thiên, vạn thọ vô cương!”
Quảng trường nhất thời vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, không ai không ra sức vỗ tay tán thưởng màn trình diễn thần kỳ kia.
“Mấy năm rèn luyện chốn biên quan, Triệt Nhi có tiến triển.” Hạ hoàng ngồi ở phía trên cất giọng, giọng điệu vững vàng mang theo một tia vui mừng nhàn nhạt, “Thưởng bảo kiếm Long Tuyền, hãy dùng nó để mở mang bờ cõi Đạ Hạ, cũng như bảo vệ quốc gia.”
“Tạ ơn phụ hoàng!” Triệu Triệt cao giọng đáp, cúi người dập đầu trên mặt đất.
Đám vương công đại thần thi nhau lớn tiếng tán thưởng sự vũ dũng của Triệu Triệt. Yến Tuân ngồi phía dưới vẫn cúi đầu uống trà không nói, vẻ mặt lạnh nhạt nhưng hai mắt chậm rãi híp lại.
“Thất đệ thiếu niên vũ dũng, quả thật chính là anh hùng khó có được. Bắc cương có Thất đệ thì ranh giới quốc gia đúng là không phải lo.” Tam hoàng tử Triệu Tề chậm rãi gật đầu, sắc mặt tự nhiên không hề có chút ghen tỵ, bất kể là thật lòng hay có toan tính thì cũng không hổ danh hiệu một đời Hiền vương.
Triệu Triệt tạ ơn xong liền cho thuộc hạ lui ra, không khí hòa hợp trong sân dần dần trở nên náo nhiệt. Các gia tộc quân phiệt cũng thi nhau biểu diễn các loại võ nghệ, đấu mã cùng múa đao. Các món ăn quý hiếm lần lượt được mang đến chỗ ngồi, tất cả đều là món nướng, hương vị thượng thừa.
Gia tộc Ba Đồ Cáp từ Tây Bắc ngàn dặm xa xôi đến tham gia hội săn, trừ mấy vị thúc bá thứ xuất thì chỉ có Trát Lỗ và Trát Mã là con cháu dòng chính. Hiện tại Trát Lỗ vừa mới dẫn dắt võ sĩ gia tộc biểu diễn bài quyền phong cách Tây Bắc khiến toàn trường không ngừng trầm trồ khen ngợi thì Trát Mã liền mang theo một nhóm thiếu nữ Tây Bắc vóc người nóng bỏng tiến vào, biểu diễn kỹ thuật cưỡi ngựa. Kỹ thuật của các nàng tuy không quá xuất sắc nhưng một nhóm nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp không khó nhận được một đống lời khen. Hạ hoàng vui vẻ, ra lệnh ban thưởng hai mươi cuộn gấm Hoài Tống, nhất thời đã đẩy không khí trong sân lên một cao trào mới.
“Ừ.” Yến Tuân gật đầu, “Mục Hợp thị quá mức ương ngạnh, lên càng cao khi rơi xuống sẽ càng thảm, giống như Âu thị ba mươi năm trước vậy.”
Sở Kiều thở dài, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mọi, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến quan hệ vốn khó phân biệt lại càng thêm phức tạp. Nàng day day thái dương, nói: “Ta đi về trước, huynh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Nàng vừa đứng dậy rời đi thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Yến Tuân, “A Sở, lúc cái gã gọi là Thổ Đạt đánh lén muội, vì sao muội không tránh? Dựa vào năng lực của muội, không thể không phát giác.”
Sở Kiều quay đầu lại, rất tự nhiên nói: “Bởi vì có huynh ở phía sau mà.”
Bên ngoài gió thổi càng mạnh hơn, tốc tung cửa lều khiến khí lạnh nhè nhẹ đi vào. Yến Tuân hơi sửng sờ, sau đó rất nhanh nhẹ nhàng coi khóe miệng lên, nở một nụ cười tận đáy lòng, nói: “Đúng vậy nhỉ, ta thực ngốc.”
“Ta đi đây.”
Rèm được nhấc lên, bóng dáng thiếu nữ biến mất khỏi lều, Yến Tuân vẫn mỉm cười, vẻ mặt vô cùng nhu hòa ấm áp, lòng như có gió ấm thổi vào làm tan chảy một lỗ trên trái tim lạnh lẽo như băng của hắn.
Bởi vì có hắn ở phía sau nên nàng sẵn sàng yên tâm để trống sau lưng không hề có chút phòng bị.
Bọn họ rốt cuộc chính là người đối phương tin tưởng nhất, tựa như khi còn bé, hắn chỉ có thể ở trước mặt nàng nhắm mắt lại, mà nàng cũng chỉ có thể ở trước mặt hắn bình yên ngủ say.
Bầu trời không trăng không sao, bóng đêm vô cùng thâm trầm, vị thế tử trẻ tuổi của Bắc Yến khẽ ngẩng đầu lên, “A Sở, cám ơn muội đã cho ta vẫn có một người để tin tưởng.”
Trong doanh trướng vô cùng ấm áp, Sở Kiều tắm rửa sạch sẽ, cảm thấy cả người rã rời mệt đến chết đi, tựa người trên giường êm, vừa định nhắm mặt lại thì lại chợt nhìn thấy chuôi bảo kiếm đặt ở đầu giường. Nàng ngồi dậy nhẹ nhàng rút nó ra, mũi kiếm bằng thép xanh nhọn sáng bóng dưới ánh đèn, lộ ra hoa văn đỏ sậm như máu tươi vô cùng quỷ dị.
Bảy năm rồi, nàng biết bọn họ sẽ gặp lại, chẳng qua chỉ không ngờ sẽ gặp nhau lại trong tình huống như thế. Nàng biết, Gia Cát Nguyệt nhất định cũng nhìn thấy vết thương trên cổ nàng. Bọn họ tự hồ vẫn như vậy, luôn thẳng lưng giương cung chỉa về nhau, tựa hồ như vận mệnh đã định trước, dù ở bất cứ nơi nào bọn họ đều luôn là kẻ địch của nhau.
Tiếng hài tử kêu thảm thiết như vừa quanh quẩn ở bên tai, cánh tay bị chặt đứt lìa, bao bố rướm máu, mặt hồ trong trẻo sau núi, tất cả đều như một bộ phim chiếu chậm đang phát ở trước mắt nàng. Cùng với mùi thịt kho tàu trong cái đêm nàng khốn khó nhất giống như một mũi tên nhọn, ngoan tuyệt đâm thẳng vào tim nàng.
“Nguyệt Nhi, muội có tin tưởng Ngũ ca không? Ngũ ca sẽ bảo vệ muội.”
Cảm giác chua xót lại dâng lên trong lồng ngực, bên tai lại vang lên tiếng cầu cứu bi thương của Tiểu Bát trước khi chết vốn luôn xuất hiện trong ác mộng của nàng.
“Nguyệt Nhi tỷ, cứu muội, cứu muội với!”
Khắp nơi nhuộm máu, huyết nhục mơ hồ, thi thể bị lăng trì của hài tử hoàn toàn không nhận ra. Trong cái đêm ác mộng đó, nàng lén ra khỏi cung Thịnh Kim chạy đến nơi đã hẹn. Thi thể Tiểu Bát đã bị chó dữ cắn xé tơi tả, tìm không ra đâu là đầu đâu là tay chân, nàng thậm chí còn không có năng lực an táng thi thể cô bé, chỉ có thể để cho đống huyết nhục kia chìm xuống hồ Xích Thủy rồi đứng nhìn máu nhuộm đỏ mặt nước.
“Tiểu Bát, muội hãy nằm đây nhìn, chờ ta báo thù cho muội.”
Ngày đó, nước mắt đã khô khốc, đáy lòng chỉ có nỗi hận hừng hực chiếm cứ, nàng siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi dưới, bộ dạng hung dữ như một con thú nhỏ.
Thoáng cái đã bảy năm trôi qua.
Gia Cát Nguyệt, ngươi cuối cùng cũng đã trở lại.
Trong bóng tối, tiếng hô hấp chậm rãi của thiếu nữ vang lên.
Ngươi có biết, bọn ta đợi ngươi rất lại rồi không.
Chân trời thưa thớt chấm sao, gió Bắc mang theo vị tanh của của máu cùng vẻ xơ xác tiêu điều, từ rất xa bao trùm cả vùng đất Tây Mông.