Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 258 : Hoàng tước tại hậu*
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
*Nguyên nghĩa là chim hoàng tước ở phía sau. Câu này bắt nguồn từ thành ngữ ‘Đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu’ có nghĩa là bọ ngựa săn mồi ở phía trước, không ngờ có chim hoàng tước núp ở đằng sau. Ý là lo mãi săn mồi, không ngờ có kẻ rình lại mình.
Khuôn mặt nhẵn mịn của thiếu nữ phản chiếu dưới tuyết trắng tỏa ra ánh sáng nhu hòa như bạch ngọc, hai mắt đen như mực, ngũ quan nhỏ nhắn nhàn nhạt lộ ra khí chất trầm ổn. Nàng tuổi còn nhỏ, vóc người còn chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng toàn thân lại sở hữu khí chất lạnh lùng như hàn mai.
Nam nhân chậm rãi híp mắt, tay phải không tự chủ nắm lại. Ráng chiều đỏ như máu chiếu xuống trên nền tuyết, chỉ thấy ngón giữa, ngón áp út cùng ngón út của hắn bị khuyết một nửa, dùng chỉ sáo* hoàng kim bọc lại, thêm mấy phần quỷ dị.
*Chỉ sáo – vật bọc đầu ngón tay
“Đánh cho ta.”
Tiếng nói trầm thấp quanh quẩn trong gió, bọn hạ nhân ở hai bên lập tức bừng tỉnh, một gã đại hán vạm vỡ hung hăng vung tay lên chuẩn bị giáng xuống mặt thiếu nữ. *Thịch* một tiếng, cái tát không đánh vào mặt thiếu nữ mà bị nàng đỡ được.
Sở Kiều ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi trầm giọng hỏi: “Ngụy công tử, ngươi tùy ý sai khiến gia đinh đánh người, có phải cũng nên cho ta một lý do?”
“Lý do?” Ngụy Thư Du hừ lạnh một tiếng, khóe miệng hiện ra một nụ cười âm lãnh, “Lý do chính là một nô lệ thấp hèn như ngươi mà lại dám có gan dị nghị với lời nói của ta.”
“Ngụy công tử, nếu như trí nhớ của ngươi không tệ, hẳn sẽ nhớ được tháng trước tại hội săn bệ hạ đã ban thưởng cho ta khoát khỏi nô tịch, trở thành giáo đầu dạy bắn cho kiêu kỵ binh. Ta và ngươi hiện tại đều là quan trong triều, cùng làm việc cho Đại Hạ. Ta nể trọng ngươi là công tử của Ngụy phiệt nên mới hành lễ với ngươi, bằng không thân phận hiện giờ của ngươi không có tư cách nhận sự quỳ lạy của ta. Hơn nữa, ngươi mới vừa bị bãi miễn chức quan, một thường dân mà cũng dám lớn lối như vậy ở trong cung Thịnh Kim sao?” Thiếu nữ mang vẻ mặt sắc lạnh như băng, đẩy tay gã đại hán ra, vỗ vỗ lên hai gối rồi đứng dậy.
“Ta còn có việc, thứ cho không thể phụng bồi.”
“Thật to gan!” Ngụy Thư Du hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Bản thân ta muốn nhìn xem, nếu hôm nay ta giết một giáo đầu kiêu kỵ binh như ngươi thì sẽ có ai dám đứng ra giải oan cho ngươi.”
“Động thủ!”
Ngụy Thư Du vừa dứt lời thì bốn gã hộ vệ sau lưng hắn lập tức lắc mình tiến lên. Không đợi Sở Kiều động thủ thì một gã đã rút trường đao bên hông chém xuống đỉnh đầu nàng.
Sở Kiều không ngờ Ngụy Thư Du hôm nay còn có thể lớn gan như vậy, công khai mang đao không nói, còn dám ra tay hành hung người bên trong cung Thịnh Kim. Song, thời gian không đợi người, tình huống trước mắt đã không cho phép nàng suy nghĩ nhiều.
Không hề có chiêu thức hoa mỹ nào, chỉ nghe có tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Trong nháy mắt, tên hộ vệ kia đã ngã ra trên mặt đất, xương tay gãy lìa, lớn tiếng kêu la thảm thiết.
Sở Kiều cúi xuống cầm lấy trường đao của gã hộ vệ kia, sau lưng chợt như có mắt, nàng liền uyển chuyển xoay người phi thân lên đá một cước vào ngực tên hộ vệ đang định đánh lén sau lưng. Mười phần lực đạo của cú đá gây ra một tiếng động như sấm dậy, tên hộ vệ kia kêu thảm một tiếng, miệng phun ra một búng máu tươi, hai chân lảo đảo lui về phía sau.
Tựa hồ như cùng một lúc, Sở Kiều nhanh như chớp bắt được cổ tay một gã hộ vệ khác, tay còn lại vung trường đao lên, dùng thế chém tiêu chuẩn của Ninja bổ xuống. Hai tiếng *răng rắc* liên tiếp vang lên, hai gã hộ về còn lại cũng ngã ra trên mặt đất.
Tất cả động tác cơ hồ đều xảy ra trong một giây đồng hồ, bốn gã hộ vệ thân thủ thượng thừa đã bại trận, toàn bộ đều là một chiêu giải quyết gọn, không để cho bọn họ có khả năng tiếp tục công kích.
Một cơn gió mạnh thổi qua, thiếu nữ đứng giữa đám nam nhân ngã ngổn ngang trên đất, sắc mặt bình tĩnh, thân thủ gọn gàng, một thân áo lông trắng càng lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục như tuyết trắng của nàng.
Sở Kiều lạnh nhìn vẻ mặt phẫn hận của Ngụy Thư Du, nhàn nhạt nói: “Tránh ra.”
Ngụy Thư Du tái xanh mặt, nhiều năm qua mối hận ngón tay bị chặt không ngừng giày vò tâm trí giống như một con rắn độc khiến hắn mất đi tỉnh táo thường ngày.
“Giết nàng cho ta!” Tiếng ra lệnh trầm thấp như tiếng của oan hồn chốn địa ngục vang lên.
Một cơn gió mạnh thổi qua Huyền Môn, dội lên hai vách tường thành cuốn tuyết bay lên cuồn cuộn. Hơn mười gã hộ vệ áo xanh lập tức tiến lên, khuỵa một chân quỳ nửa người ở phía trước Ngụy Thư Du, tay như làm ảo thuật từ trong áo lông đồng thời lấy ra một loạt cung tên.
Sở Kiều nhíu mày, cẩn thận lui về phía sau nửa bước. Ngụy Thư Du tiến cung lại mang theo cung tên, điều này nói rõ cái gì? Là Triệu Tề thắng thế nên thế lực Ngụy phiệt càng mạnh, hay là hắn có quyền lợi đặc thù, có thể mang theo vũ khí vào cung Thịnh Kim?
Gia Cát Nguyệt mở ra đọc xong liền châm lửa đốt trụi thư, sau đó trầm giọng nói: “Hắn nói như thế nào?”
“Hắn nói nguyện ý kết làm đồng minh với thiếu gia, chỉ cần chuyện thành thì tuyệt không bạc đãi Gia Cát gia.”
“Ồ.” Gia Cát Nguyệt cười lạnh một tiếng, “Sói con nhãi nhép còn ngồi trong hang mà đã ảo tưởng muốn bay lên trời, ta tình nguyện nâng đỡ Triệu Triệt cũng không muốn nhìn hắn được như ý nguyện.”
“Bất quá, chúng ta có thể lợi dụng hắn ly gián Triệu Triệt cùng Mục Hợp thị.”
Gia Cát Nguyệt nhướng mày, “Phụ phân nói như thế?”
Chu Thành gật đầu, “Dạ.”
“Được thôi…” Thả tro giấy xuống đất, Gia Cát Nguyệt thì thầm: “Triệu Sái, Thập tứ hoàng tử.”
“Thiếu gia.” Chu Thành lên tiếng gọi Gia Cát Nguyệt đã chuẩn bị xoay người rời đi, nhỏ giọng nói:“Tinh Nhi, nàng…”
“Phái người trông chừng, nếu có dị động…” Nói tới đây, Gia Cát Nguyệt dừng lại một chút, “Thì cứ theo kế hoạch mà làm.” Dứt lời liền cất bước đi về phía trước.
Chu Thành ngây ngốc tại chỗ. Theo kế hoạch? Kế hoạch gì, giết sao?
Ngay lúc đó, Gia Cát Nguyệt đột nhiên dừng bước, quay đầu lại trầm giọng nói: “Nhớ kỹ, phải lưu lại người sống.”
Chu Thành bị ý nghĩ của mình làm sợ hết hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu trên mặt đất, lớn tiếng hô ‘Nô tài tuân lệnh.’ Cuồng phong không ngừng thổi, lúc hắn ngẩng đầu lên thì người trước mắt đã biến mất không thấy.
……………………………………………………………………………………
Sở Kiều đứng một hồi rồi lặng lẽ rời khỏi mai viên. Tại một bờ khác của Bích Hồ, một thân gốc mai cổ thụ khẽ động, A Tinh cùng Yến Tuân chậm rãi đi ra.
“A Tinh, thời điểm ngươi dẫn dụ Gia Cát Nguyệt đến Huyền Môn có bị hắn phát hiện không?”
“Không có.” A Tinh trầm giọng kiên định đáp: “Thuộc hạ rất cẩn thận.”
Yến Tuân gật đầu, chậm rãi nói: “Vậy thì tốt.”
“Thế tử.” A Tinh cau mày nghi ngờ hỏi: “Vì sao người lại có thể khẳng định Gia Cát Nguyệt sẽ giúp giải vây cho cô nương?”
“Ha ha.” Yến Tuân khẽ cười một tiếng, “Tất nghĩ, chính hắn cũng cảm thấy thấy kỳ quái về vấn đề này, tại sao hắn phải giúp A Sở?”
Sau đó Yến Tuân lại trầm giọng nói ra những lời mà A Tinh không cách nào hiểu được, “Dưới gầm trời này, có lẽ chỉ có một mình ta hiểu tại sao hắn phải làm như vậy. A Tinh, sau này phải chuẩn bị tinh thần rồi. Sự can dự của Gia Cát gia sẽ khiến thế cục càng thêm phức tạp, gia tăng gấp đôi số người gác đêm, phát hiện người thì lập tức giết không tha.”
A Tinh sửng sốt, “Giết? Thế tử, như vậy có được không?”
“Ngươi yên tâm, tuyệt đối được, bởi vì cho dù có chết người thì bọn họ cũng không dám lộ ra ngài. Hồ nước sâu này càng hỗn loạn thì càng có lợi cho chúng ta.”
Yến Tuân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bao la rộng lớn, lẩm bẩm: “Đến lúc động thủ rồi.”