Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 261 : Dạ yến đính hôn
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Ngày 14 tháng 3, trời cao gió nhẹ, mai hồng nở rộ, đến trưa trời bắt đầu rơi tuyết như thường lệ. Quý tộc quyền quý ở đế đô vẫn còn chìm đắm trong tin Bắc Yến thế tử sắp sửa cưới Thuần công chúa huyết thống tôn quý nhất Đại Hạ. Các loại phỏng đoán âm thầm bay ngập trời, mạch nước ngầm cũng bắt đầu khởi động chảy cuồn cuộn.
Song, giữa cục diện hỗn loạn này, không người nào chú ý đến số nhân mã phòng thủ thành thuộc lục doanh quân đã được đổi từ một giờ trước. Hơn nữa, lúc sáng sớm cửa thành phía Tây cũng được mở ra sớm hơn một canh giờ so với thường lệ. Lúc nhận được tin này, Yến Tuân đang ngồi uống trà trong đại sảnh với phong thái thoải mái cùng sắc mặt thản nhiên. Ngoài hành lang, nhạc sư đang tấu khúc Tây Thuyền Hoa Dạ (hoa đêm trên thuyền phía Tây, âm điệu du dương da diết.
Yến Tuân khẽ cong khóe miệng cười nhạt. A Tinh lẳng lặng đứng ở một bên chờ chỉ thị, song Yến Tuân chỉ nhẹ nhàng phất tay cho hắn lui xuống, đồng thời cũng tiện tay rút một thẻ nhạc trong cái hộp bên cạnh ném ra ngoài.
Tiếng nhạc thoáng dừng lại, vị nhạc sư cung đình già nua nhặt thẻ nhạc lên, sắc mặt có hơi sửng sờ nhưng ngay sau đó tiếng nhạc hùng dũng đầy sát phát nhất thời vang lên, âm điệu kích động mãnh liệt như tiếng chém đá.
Yến Tuân ha ha cười một tiếng, không ngờ nhạc sư lại tấu một khúc này, sang sảng ngâm lên:“Say sưa cầm kiếm giết địch, trảm xuống tám trăm đầu địch, quanh thân nồng hương rượu, tuyết bay phủ màu máu.”
*Chú thích của whitenavy: mình không biết dịch thơ nên dịch đại, các bạn thông cảm.
Sở Kiều đứng ở ngoài cửa, ngón tay khẽ run run, nàng ngẩng đầu lên nhìn tuyết trắng bay bay không trung, có tiếng diều hâu đen kêu quanh quẩn ở xa xa.
Hỗn loạn tới cực nhanh, như bỏ một mồi lửa được bỏ trên thảo nguyên, thoáng chốc sẽ lan tràn, cháy phần phật khắp nơi.
Sau giờ Ngọ (sau 12h trưa), tuyết trắng bắt nắng sáng đến chói mắt, tấu chương từ một vị hộ bộ nho nhỏ nhanh chóng được đưa lên bàn của viện trưởng lão, trong đó nói rằng quốc khố không đủ để tổ chức tiệc mừng. Đồng thời Trung Châu xảy ra thiên tai, không đủ lương thực khiến nạn dân làm loạn, thi nhau tấn công hộ giàu, đả thương vô số người. Có người lén đưa lương thực hỏng đến quân doanh phía Đông, tướng sĩ ăn phải trúng độc bỏ mình không ít. Hơn nửa số binh sĩ thuộc quân đoàn thứ 41 bất ngờ làm phản, chết hơn vạn. Đại tộc thế gia lòng gian dạ sói, tham ô vơ vét tiếp tế Trung Châu làm của riêng. Sự thật liên tiếp bị vạch trần khiến lòng người run sợ.
Một hòn đá đã làm dấy lên ngàn tầng sóng, tấu chương của vị hộ bộ nho nhỏ này đã kéo đến mưa rền gió dữ bao phủ đế đô.
Sau đó, công cuộc điều tra được diễn ra nhanh đến kinh người, trong nháy mặt viện trưởng lão đã ổn định đại loạn, hịch văn (bài diễn văn lên án) quân bộ theo sát mà đến, câu chữ nhuốm máu khiến các đại thị tộc sợ bóng sợ gió mà thi nhau bôn tẩu. Một canh giờ sau, một kết luận kinh người được trình lên trước đài: “Chuyện cứu tế Trung Châu vốn dưới quyền phủ doãn trong kinh, trước khi Triệu Tề nhậm chức thì vẫn do Mục Hợp Tây Phong chưởng quản. Còn bộ lương thực vốn do Tống Đoan chấp chưởng, nhưng trên dưới kinh thành ai lại không biết Tống Đoan vốn chính là ngoại tôn mà gia chủ đời trước của Mục Hợp thị – Mục Hợp Vân Đình yêu thương nhất, địa vị của người ở Mục Hợp thị sánh ngang với cả trưởng nam dòng chính. Phủ doãn đế đô khai khống ăn chặn tám mươi vạn lượng hoàng kim, mà sổ sách hộ bộ lương thực lại thiếu mất hai vạn tấn gạo.”
Viện trưởng lão nhanh chóng đưa ra quyết định dâng lên cung Thịnh Kim, gia chủ hiện tại của Mục Hợp thị là Mục Hợp Vân Dạ quỳ trước cửa cung cả đêm để thỉnh cầu hoàng đế khai ân, thậm chí còn cố gắng cắn ngược lại, chỉ ra gã hộ bộ kia là người của Ngụy phiệt, cho rằng tất cả chứng cứ đều là giả dối, không đáng tin.
Cung Thịnh Kim ngoài dự đoán của mọi người, lấy danh nghĩa lễ đính hôn của Bát công chúa và Bắc Yến thế tử, phong bế cửa chính điện không lộ diện. Song, thẳng đến khi Mục Hợp Vân Dạ quỳ không gượng dậy nổi thì một mật lệnh được âm thầm truyền ra khỏi cửa Tử Kim, “Mục Hợp thị tham ô số bfạc khổng lồ, bê trễ nhiệm vụ nghiêm trọng, đặc biệt lệnh cho Tam hoàng tử Triệu Tề dẫn hai vạn binh mã lục doanh đến kê biên tài sản Mục Hợp phủ, bắt giam phạm nhân, nếu có phản khán, giết ngay tại chỗ.”
Mật lệnh truyền ra, phong lôi chấn động khắp kinh thành, tạo thành một đêm đẫm máu nổi danh đời sau ở đế đô.
Trong lúc Triệu Tề âm thầm mang lục doanh quân chạy tới Mục Hợp phủ, tư phường mang hoa phục cho lễ đính hôn đến Oanh Ca viện. Yến Tuân đứng giữa phòng cung kính đưa tiễn lễ quan tư phường, tặng bạc hậu hĩnh cho cả người đi theo.
Cẩm y may bằng gấm tiến cống từ Tây Vực, hình mãng long xòe ngũ trảo thêu theo phương pháp Tô Cẩn vang danh thiên hạ, đính tơ vàng tinh xảo vô cùng sống động. Sở Kiều cúi xuống cài thắt lưng bằng gấm cho Yến Tuân, hơi thở nam tử nhàn nhạt khiến nàng hầu như không thể hô hấp.
……………………………………………………………………………………
Cổng Kiêu Tiễn doanh bên ngoài thành, một thiếu nữ cầm lệnh bài ngự tứ tiến lên gõ cửa doanh trại, công khai bước vào quân đội dũng mãnh nhất đế quốc.
Giáp sắt lạnh lẽo, quân ca hùng hồn, bên ngoài đại trướng có binh lính cẩn thận canh gác tránh kinh động giấc mộng của tướng quân.
Triệu Triệt mặc giáp vào, khẽ nhướng mày trầm giọng hỏi: “Sở Kiều?”
“Cho nàng vào đi!”
Lời vừa dứt thì trên bầu trời góc Tây Bắc thành Chân Hoàng nhất thời vang lên tiếng chém giết cùng tiếng kêu thảm thiết. Triệu Triệu cả kinh, không kịp mang cả giày liền vội vàng chạy ra khỏi đại trướng, chỉ thấy góc Tây Bắc lửa cháy hừng hực, tiếng giết chóc rung trời, hỗn loạn ầm ầm như đá lở. Lục doanh quân vốn đã sớm ra khỏi thành xây dựng đường lại nhanh chóng tụ lại trước doanh trướng kiêu kỵ binh, binh tướng đều khoác khôi giáp sáng bóng, đao phong rét lạnh.
Xảy ra chuyện lớn!
Triệu Triệt nhăn trán, lớn tiếng quát lên với thân binh hai bên, “Cầm binh khí lên!”
“Chờ đã!” Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên.
Sở Kiều ở bên ngoài đang chờ triệu kiến tiến lên nắm cổ tay Triệu Triệt, sắc mặt tĩnh táo nói:“Không thể đi.”
Trong nhất thời, Triệu Triệu cũng không ý thức được dân đen này đang nắm cổ tay mình mà chỉ trầm giọng hỏi: “Tại sao?”
“Ngươi nhìn bên kia xem là phủ đệ của ai.”
Triệu Triệt sửng sốt, nheo mắt nhìn lại, đột nhiên nghĩ tới dòng họ hắn luôn không muốn nhớ tới.
Mục Hợp thị!
“Nếu ngươi đi, toàn bộ kiêu kỵ binh sẽ vì ngươi lỗ mãnh mà bị chôn cùng. Ta không muốn ngày đầu tiên bước vào đây đã bị liên lụy.” Thiếu nữ buông tay ra, nhàn nhạt lạnh giọng nói: “Huống chi, chuyện đã định, bây giờ ngươi chạy tới cũng không làm được gì.”
Phía Tây vang lên tiếng chém giết rung trời, trong giây lát đã kinh động đến toàn thành, chỉ có hoàng cung tráng lệ là vẫn đắm chìm trong vui sướng cùng sự thối nát.