Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 267 : Ngũ long tranh mỹ nhân

Ngày đăng: 19:03 19/04/20


Ánh đèn trước mắt càng lúc càng rực rỡ, tiếng nhạc cung đình ngân nga, vũ công hất tay áo đung đưa eo nhỏ, không khí phiêu đãng huân hương, rượu ngon tỏa ra mùi thơm mê người như chất gây nghiện, càng uống càng muốn, không thể ngừng.



Sở Kiều đi theo sau Lý Sách tiến vào cửa chính Tử Vân cung. Một tiếng chuông khổng lồ nhất thời vang lên, trần điện lát ngói lưu ly đỏ thắm, cột điện dát vàng phản chiếu ánh nến càng thêm rực rỡ, tường điện khắc bích họa long phượng trình tường cùng kỳ lân hý châu, hai bên đại điện là hai hàng nến to cao bằng đầu người. Cuối tầm mắt là vương tọa lẫn trong ánh nến lập lòe, hai dãy bàn dưới hai bên vương tọa mỗi bên tám mươi bàn, hiện giờ đã ngồi đầy người. Không khí vốn náo nhiệt đột nhiên trở nên tẻ ngắt khi mấy người Lý Sách tiến vào. Ánh mắt của tất cả mọi người trong một thoáng đều ngưng tụ ở một phía, có hâm mộ, có sợ hãi và cả nghi hoặc, nhưng phần nhiều là địch ý không biểu thị cùng vô tận phỏng đoán.



Đây chính là nơi cao quý nhất thiên hạ, luôn có ngọc thực mỹ tửu cùng cẩm y xa hoa, là nơi biết bao người mơ ước được đi vào, cả đời được nhìn lên một lần cũng đủ. Nhưng giờ phút này, Sở Kiều lại cảm thấy như có một áp lực đập vào mặt, chẳng ngờ không khí thơm ngát huân hương này lại khiến nàng hít thở không thông.



“Thái tử đến chậm, phải chịu phạt hai lượt rượu.” Ngụy Quang lên tiếng, ông ta vừa mất đi cháu trưởng nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, nhìn không ra nửa điểm suy sụp.



Lý Sách ha ha cười một tiếng, bước lên phía trước, “Được! Chỉ e Ngụy đại nhân lại như lần trước, uống một chút liền đã thành đào binh tìm đường chạy.”



Ngụy Quang bật cười lớn, nói: “Người đã già sao có thể so với Thái tử trẻ trung khỏe mạnh, đành phải làm đào binh mà thôi.”



Tất cả nghe vậy đều đồng loạt cười lớn, đế hậu chưa đến nên không khí khó tránh khỏi thả lỏng một chút. Sở Kiều đưa mắt xem xét một vòng, nhìn thấy vị trí vốn là của Mục Hợp thị hiện tại đã bị Ngụy phiệt chiếm cứ. Ngay cả chỗ bên cạnh vương tọa cũng được xếp hai chiếc ghế ngang hàng nhau, không phân rõ tôn ti. Hiển nhiên, ngoại trừ Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân, hôm nay Thư quý phi của Ngụy phiệt cũng sẽ xuất hiện.



“Ồ? Vị tiểu thư xinh đẹp này là ai? Vì sao lại thấy có chút quen mắt?”



Tất cả người trong điện nhất thời đều mắng thầm một câu. Vị Lý Sách thái tử này, mấy ngày nay vẫn không đổi, giống như toàn bộ mỹ nhân trong thiên hạ hắn đều nhìn thấy quen mắt, quả nhiên bản tính phong lưu khó đổi, bất kể thời gian địa điểm.



Ngụy Quang ha ha cười một tiếng đứng dậy, thiếu nữ áo trắng bên cạnh cũng đứng dậy, dung mạo như hoa đào mùa xuân, ánh mắt như nước hồ mùa thu, thân như cành liễu, khí chất thanh nhã như u lan, quả thực là một tuyệt đại giai nhân quốc sắc thiên hương.



“Ha ha, đây là tiểu nữ Tố Mi của ta. Thái tử quá khen rồi.”



“Không hề, không hề. Tố Mi tiểu thư tư thế thiên tiên, nhiều năm được Ngụy đại nhân giấu trong khuê phòng không cho người ngoài nhìn thấy đây sao? Bổn vương hôm nay thật có diễm phúc.”



Mọi người nghe Ngụy Quang và Lý Sách một xướng một họa thì nhất thời vỡ lẽ, lật đổ Mục Hợp thị vẫn chưa thỏa mãn cáo già Ngụy Quang. Khi xưa Mục Hợp thị quyền nghiêng triều thế, Mục Hợp Na Vân là Hoàng hậu đương triều nhưng vẫn bại vong trong một cái nháy mắt, binh bại như núi đổ không cách đánh trả. Hành động lần này của Ngụy Quang chẳng lẽ là muốn tranh giành con rể từ Biện Đường với Hạ hoàng để nhằm tranh thủ đường lui cho gia tộc?



Triệu Tề đứng ở một bên nhìn mà lại một lần nữa cảm thấy chấn động vì mẫu tộc thế lực cường đại của mình. Ngụy Quang không giống như Mục Hợp Vân Đình háo thắng luôn trực diện gây sự với người khác, nhưng tâm trí, mưu tính cùng dã tâm của ông ta lại tuyệt không thua kém Mục Hợp Vân Đình. Cho dù một ngày nào đó hắn thật sự có thể đi lên đế vị, khi đó đợi chờ hắn sẽ là cái gì? Làm một bù nhìn bị thao túng?



Triệu Tề hít một hơi thật dài, cảm thấy bản thân cần phải suy xét vấn đề này kỹ càng hơn.



Ngay lúc này, Lý Sách đột nhiên giống như nhớ ra cái gì, vỗ lên trán một cái rồi quay người chạy đến cửa điện, kéo tay thiếu nữ hiện vẫn còn đứng ở ngoài cửa, vội vàng nói: “Xem ta đãng trí đến cỡ nào, lại quên dẫn theo Kiều Kiều vào cùng.” Dứt lời liền trực tiếp kéo nàng đi tới trước mặt mọi người.
“Dạ!” Đám binh sĩ lưng hùm vai gấu lập tức vọt vào đại điện, tiến lên kéo tay thiếu nữ ra ngoài.



Lý Sách vội vàng ngăn cản, trầm giọng nói: “Bệ hạ làm gì vậy?”



“Nàng ta là một nô bộc thấp hèn, đầu tiên là mạo phạm, sau lại dụ dỗ mê hoặc, nếu không nghiêm khắc trừng phạt thì luật pháp Đại Hạ còn đặt ở đâu? Trẫm còn mặt mũi nào đối mặt với phụ thân ngươi?”



Lý Sách tức giận chất vấn: “Ta muốn cưới nàng là chuyện của ta, không liên quan đến nàng. Bệ hạ sao có thể muốn chặt tay người trong lòng ta?”



Hạ hoàng lạnh lùng nói: “Nàng ta trước là dân của Đại Hạ, sau mới là người trong lòng ngươi. Đường thái tử, ngươi muốn nhúng tay vào nội chính nước trẫm sao?



Lý Sách sửng sốt, nhất thời không nói nên lời. Thị vệ hai bên xông lên, Sở Kiều nhướng mày, không ngờ chuyện có thể chuyển biến như vậy, vội vàng liếc mắt về phía bóng dáng Yến Tuân đang ngồi trong một góc đại điện. Chỉ thấy hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt không chút gợn sóng, không hề e dè nhẹ nhàng nâng ly rượu lên, hai ngón tay giơ lên, thật lâu không động.



“Phụ hoàng!” Triệu Tung đột nhiên đứng dậy la lên: “Ngài như vậy không công bằng!”



Ai ngờ Hạ hoàng ngay sau đó liền cười lạnh một tiếng, “Một nô lệ nho nhỏ nhưng chẳng những có thể được Thái tử nước khác ưu ái mà ngay cả nhi tử của ta cũng không ngại đối chọi với ta vì nàng, không phải là hồng nhan họa thủy thì là cái gì? Không cần chặt tay nữa, trực tiếp chém đầu răn đe.”



“Phụ hoàng!” Triệu Tung giận dữ.



Triệu Tề lập tức tiến lên ngăn cản, trầm giọng nói với hắn: “Thập tam đệ, câm miệng. Ngươi muốn nàng bị lăng trì mà chết sao?”



“Kéo xuống!”



Binh sĩ hai bên nhất thời tiến lên, Lý Sách thở dài mấy lượt nhưng cũng không lên tiếng cầu tình. Sở Kiều vẫn trầm tĩnh, sắc mặt không lộ chút e dè, nhìn thấy hai ngón tay của Yến Tuân thì nhất thời bỏ qua ý định phản bác trong đầu, ngoan ngoãn để binh lính kéo ra khỏi đại điện, vừa chuẩn bị ra khỏi thì thấy một bóng dáng đột nhiên ngăn ở trước mặt. Nam tử một thân trường bào tím sẫm, đầu mang kim quan, kéo tay thiếu nữ lại, bước nhanh đến phía trước, trầm giọng nói: “Bệ hạ, nếu nhất định phải xử tử thì có thể ban nàng cho vi thần không?”



Yến Tuân nhìn thấy thì rốt cuộc biến sắc, lập tức đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi. Chẳng qua ngay lúc này đã không có ai chú ý đến hành động của hắn.



Hạ hoàng khẽ nhướng mày, từ tốn hỏi: “Ngươi cũng biết nàng?”



“Phải.” Gia Cát Nguyệt chậm rãi gật đầu, quay sang nhìn thiếu nữ, trầm giọng nói: “Vi thần biết nàng.”