Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 269 : Gặp nạn tại trường săn
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Cùng lúc đó, trên đường Càn Nguyên của thành Chân Hoàng là phủ đệ nguy nga của Gia Cát gia, có tiếng kêu trầm thấp không cam lòng vang lên. Mấy viên y quan râu tóc hoa râm đang rung rẩy quỳ trên mặt đất, mặt mũi tái xanh.
“Tứ thiếu gia.” Tiểu nha hoàn Hoàn Nhi sắc mặt trắng bệch, dải lụa trắng trên tay chỉ một thoáng đã ướt đẫm máu. Nàng quỳ trên mặt đất, trán rịn mồ hôi lạnh, nước mắt cũng chảy đầy mặt, run rẩy nói: “Thiếu gia, xin để cho y quan xem một chút đi.”
Gia Cát Nguyệt một thân lục bào vấy đầy máu tươi, cánh tay có một vết thương thật to, máu tươi không ngừng bắn ra nhưng hắn như không hề phát hiện, tay vẫn nắm chặt roi sắt, nhìn chằm chằm con vật trong lồng tre.
Trong lồng là một mãnh hổ trưởng thành, cái đuôi dũng mãnh, nanh vuốt sắc bén, da lông rách nát đầy máu. Con vật đưa hai mắt đầy vẻ oán độc nhìn nam nhân, mặc dù bị đánh thương tích nghiêm trọng nhưng nó hoàn toàn không có nửa điểm sợ hãi cùng vẻ cầu xin tha thứ.
Mãnh hổ được Đại Dục dâng tặng nửa tháng trước hôm nay đã không còn hình dáng nguyên vẹn.
“Lão gia tới.”
Không rõ là ai hô lên một tiếng, trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh. Gia Cát Mục Thanh chậm rãi bước vào phòng, triều phục xanh thẫm còn chưa kịp thay ra. Ông ta nhìn thoáng qua căn phòng hỗn độn, khẽ chau mày lại, cuối cùng phất tay nói: “Đều đi xuống đi.”
Tất cả mọi người như được đại xá, rối rít không ngừng lui ra, Hoàn Nhi vừa khóc vừa cố gắng băng bó cánh tay cho Gia Cát Nguyệt, sau đó vừa chùi nước mắt vừa lui ra khỏi phòng.
Cửa gian phòng từ từ được người bên ngoài đóng kín lại, Gia Cát Nguyệt mặt không đổi sắc vẫn cố chấp đứng ở tại chỗ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm lồng tre, lẳng lặng không nói tiếng nào.
“Ngươi không phục?”
Gia Cát Mục Thanh đột nhiên trầm giọng lên tiếng hỏi, thân thể Gia Cát Nguyệt thẳng tắp, thật lâu vẫn không nói gì.
“Tứ Nhi, mấy năm này Gia Nhạc tiên sinh đã dạy ngươi cái gì?”
Gia Cát Nguyệt trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc trầm giọng đáp: “Đạo bày binh, đạo xử sự, đạo làm quan.”
“Còn may.” Gia Cát Mục Thanh gật đầu, chậm rãi nói: “May mà hắn không có nhất thời cao hứng dạy cho ngươi đạo làm vua.”
“Phụ thân?” Gia Cát Nguyệt chợt ngẩng đầu lên, trong giọng nói có chút kinh hoảng.
“Tứ Nhi, trong đông đảo hài tử của vi phụ, ngươi là người trầm ổn nhất, làm việc cũng rất cẩn thận. Nhưng khuyết điểm của ngươi là quá cố chấp. Còn nhớ lúc ngươi còn nhỏ, lúc Lão Ba Đồ đến tham kiến hoàng thượng có mang theo một con chó ngao lớn, ngươi vừa nhìn đã thích, nghĩ đủ phương pháp có được nó. Sau đó ngươi mất hai tháng thuần phục đại ngao, bị vô số thương tích nhưng vẫn mặt dầy cùng ăn cùng ngủ với nó. Vừa đấm vừa xoa cuối cùng thật vất vả mới thuần thục được nhưng ngay sau đó ngươi lại gọi hạ nhân giết chết nó. Lúc ấy vi phụ có hỏi ngươi tại sao, ngươi đã trả lời thế nào?”
Gia Cát Nguyệt cau mày, trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng đáp: “Nhi tử nói cái nhi thử thích là quá trình thuần phục chứ không phải con chó kia.”
“Đúng.” Gia Cát Mục Thanh cười nhạt, trầm giọng nói: “Chính là câu này, lúc ấy gia gia ngươi còn tại thế, sau khi nghe được câu này ông đã nói với ta, đứa bé này hẳn chính là hy vọng của Gia Cát gia chúng ta. Những năm gần đây, ta vẫn rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Nhưng hiện tại ta lại bắt đầu hoài nghi.”
“Phụ thân.” Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên, chân mày nhíu chặt, “Nhi tử…”
“Tứ Nhi, vì đứa nô lệ kia ngươi năm đó thậm chí không ngại động thủ với đại ca ngươi, sau đó lại trộm long tráo phụng che giấu sự thật. Ngươi hành sự rất xảo diệu, cũng rất bí mật. Nhưng ngươi thật cho rằng phụ thân hoàn toàn tin tưởng ngươi mà bỏ ngoài tai lời của đại ca ngươi sao?”
Gia Cát Mục Thanh nhất thời nghiêm mặt lại, trầm giọng nói: “Ta vốn tưởng cho ngươi đi rèn luyện trong bảy năm sẽ có tiến bộ, không ngờ ngươi vẫn vọng động làm việc bất kể hậu quả như vậy. Có biết hành động đêm đó của ngươi sẽ mang đến hậu quả như thế nào, sẽ cản trở con đường làm quan trong tương lại của ngươi ra sao không?”
Gia Cát Nguyệt nhất thời quỳ phịch xuống trên mặt đất, cúi đầu thấp giọng nói: “Là nhi tử lỗ mãng.”
“Ngươi thật sự đã qúa lỗ mãng!” Gia Cát Mục Thanh ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Sau khi Mục Hợp thị rơi đài, gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc cũng không còn lớn mạnh như trước. Ngụy Thư Du bị hạ độc thủ, cho đến nay vẫn không rõ tung tích. Trời mới biết sắp tới sẽ đến phiên ai? Viện trưởng lão nếu không bắt tay liên hợp thì chắc chắn sẽ bị tiêu diệt sạch sẽ. Các gia tộc thế gia chúng ta vừa phòng bị lẫn nhau nhưng lại phải sống nhờ vào nhau, đây là quy tắc thiên cổ không thay đổi, cũng chính là con đường phải đi của trăm đời phồn thịnh gia tộc ta. Hiện tại ngươi sao có thể phân tâm mà không để ý đến nghiệp lớn của gia tộc?”
Gia Cát Nguyệt cúi đầu nên nhìn không rõ sắc mặt, chỉ có thể nghe thấy hắn chậm rãi cất tiếng nói trầm thấp: “Nhi tử đã biết sai.”
Gia Cát Mục Thanh không nói gì, đi tới cạnh lồng tre nhìn mãnh hỗ trong lồng, chậm rãi nheo hai mắt hẹp dài lại, đột nhiên rút trường đao trên kệ binh khí ra dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chém ngang cổ mãnh hổ. Máu tươi bắn ra, mãnh hổ rống to một tiếng, co quắp vài cái rồi không cử động nữa.
Gia Cát Nguyệt quay đầu lại, nhíu chặt mày nhìn đống máu hỗn độn, một câu cũng không nói ra khỏi miệng.
“Hài tử, súc sinh cũng có loài không giống nhau, giống như chó có thể thuần phục để mình sử dụng, giống như hổ cũng chỉ có thể giết đi để tránh làm thương tổn mình. Ngươi nhiều năm sinh trưởng trong núi rừng, vi phụ hy vọng ngươi có thể hiểu được đạo lý này.”
Gió đêm rét lạnh như băng, bên trong gian phòng tràn ngập mùi máu tươi.
“Lần này viện trưởng lão phải liên hợp mới có thể tránh được một kiếp, ngươi cũng nên chuẩn bị một chút.”
Gia Cát Nguyệt vẫn quỳ trên mặt đất, nghe vậy liền ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Ngụy phiệt phái ai?”
“Bọn họ còn có thể phái ai?” Gia Cát Mục Thanh cười lạnh một tiếng, “Ngụy phiệt thật sự không còn người kế tục rồi.”
…………………………………………………………………………………….
Bầu trời trăng tròn sao thưa, mưa bụi không ngừng rơi lất phất. Một đội quân áo quần lam lũ sắc mặt vàng vọt đã trình bày hồi nhưng vẫn không thể vào thành, rốt cuộc đành phải đóng ở bên ngoài chờ đến sáng mai. Nhìn đám thị vệ canh giữ thành đang mở to mắt hoài nghi nhìn mình, bọn lính rốt cuộc không nhịn được lửa giận, bắt đầu bốc hỏa.
Địch nhân nhìn thấy bọn họ trốn vào rừng thì nhanh chóng dứt khoát buông cung tên, vung đao đuổi theo.
Bốn phương tám hướng đều là kẻ địch, Sở Kiều vừa vung đao đỡ vừa lôi Lý Sách chạy trước, đám người Mạnh Giao đuổi theo ở phía sau lúc này chỉ còn lại không tới năm mươi người, ai cũng người đầy máu, thương thế nghiêm trọng, không còn lực tái chiến.
Sở Kiều nhanh chóng động não, lựa thế sơ hở của địch liên tục ra đòn, thủ đoạn dứt khoát giết cùng lúc sáu bảy người. Kinh nghiệm võ học hai đời cũng nhiều năm khổ luyện đã phát huy ưu thế toàn vẹn, tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng nhờ biết vận dụng địa hình nên Sở Kiều không chút khó khăn đối phó với kẻ địch.
“Kiều Kiều! Kiều Kiều!” Lý Sách đột nhiên lớn tiếng kêu lên.
Sở Kiều quay đầu lại, chỉ thấy một gã đại hán đang vung đao tiến đến gần Lý Sách, Mạnh Giao cả người đầy máu đã đứng không vững, dĩ nhiên không thể xông đến cứu giá.
Sở Kiều phi thân lên đá vào vai gã đại hán, đồng thời tuốt kiếm chém xuống, trường kiếm Phá Nguyệt rời vỏ rít gió phát ra tiếng như rồng ngâm, gã đại hắn không kịp kêu đã đầu lìa thân, máu phun xối xả.
Tiếng gió rít khi kiếm rời vỏ vang lên rung trời, nam tử ở phía sau núi chờ tiếp ứng nhất thời sửng sốt, cau mày ngẩng đầu lên nhìn về phía trường săn ở xa xa.
Sở Kiều cũng kinh ngạc, không ngờ Phá Nguyệt này thật sự là một thanh bảo kiếm, chỉ kiếm rời vỏ mà đã phát ra tiếng rít gió rung trời như vậy. Bất quá hiện tại nàng đã không có thời gian quản chuyện này, bởi vì vai trái chợt đau rát. Thiếu nữ nhíu mày, trở tay trái lấy ra chủy thủ dưới sườn ném vào mắt gã cung thủ vừa bắn lén, cổ tay phải cũng đồng thời vung kiếm đỡ trường thương vừa đâm tới. Thừa dịp đối phương còn lảo đảo, nàng liền mãnh liệt tung người lên, chân phải cùng lúc đá vào mặt kẻ vừa đâm thương, tay cũng đâm kiếm thẳng vào tim hắn.
“Kiều Kiều!” Lý Sách sợ hãi chạy tới ôm lấy Sở Kiều, “Nàng bị thương rồi!”
“Không cần để ý đến ta! Mạnh Giao, mau dẫn chủ tử ngươi chạy về phía Tây!”
“Không! Ta không thể bỏ nàng lại!”
Lý Sách cố chấp đứng lại, cúi xuống nhặt một thanh kiếm lên, loay hoay xoay xoay mấy cái, quy vũ quát lớn: “Đồ đạo chích, đến đây đi!”
Sở Kiều thấy vậy thì trong bụng nhất thời liền run lên. Nàng cũng ngờ lại bị tai bay vạ gió như thế này, dựa vào khả năng chiến đấu trong rừng rậm của nàng, dõi mắt trong thiên hạ cũng không có ai có thể ngăn cản nàng thoát thân. Theo tình hình hiện tại thì đối phương là nhắm vào Lý Sách mà đến, chỉ cần hắn rời đi thì nàng sẽ được an toàn. Nhưng nghe hắn nói vậy, nàng lại có chút nói không nên lời. Nam nhân này tuy có thể mang dụng ý riêng, tâm tính bất chính cộng thâm xảo trá lươn lẹo, nhưng hiện tại nàng quả thật nhìn không ra có bao nhiêu dụng tâm. Sở Kiều có thể chuyên nghiệp khẳng định, Lý Sách thật sự không có giả bộ, nếu không có nàng mấy lần ra tay cứu giúp thì hắn đã sớm chết không chỗ chôn từ lâu.
Trường kiếm trong tay Lý Sách còn chưa đâm tới chỗ địch nhân thì trượt khỏi tay hắn, rơi bịch xuống trên mặt đất.
“Ngu ngốc!” Sở Kiều gầm lên một tiếng, kéo tay Lý Sách, lớn tiếng nói với đám người Mạnh Giao:“Đi theo ta!”
Kiếm Phá Nguyệt chém sắt như bùn đã chặt đứng đao của kẻ địch, gã hoảng hốt lui lại liền bị Mạnh Giao vừa đuổi đến chém cho một đao, cả người đầy máu gục xuống đất.
Sở Kiều nhanh chóng đạp lên thi thể địch nhân tiến lên, mọi người theo nàng đi đến một sườn núi cao, chỉ thấy bên dưới là một con sông nước chảy xiết, bọt nước cuồn cuộn lẫn vài khối băng còn chưa tan hết.
“Nhảy xuống!” Sở Kiều đá vào bụng một gã thích khách vừa lao đến, hét lên với mọi người.
“Hả?” Lý Sách đứng ở sau lưng Sở Kiều, nghểnh cổ nhìn xuống dưới, cau mày nói: “Kiều Kiều, sẽ chết rét đó!”
“Muốn chết thì cứ ở lại đây!”
Lý Sách đứng bên sườn núi do dự mấy lần cũng không thể nhảy xuống. Chợt nhìn thấy một gã thích khách đang vung đao đánh lén Sở Kiều đang nghênh địch ở một bên, vị Thái tử Biện Đường vốn quen sung sướng an nhàn cũng không rõ lấy từ đâu ra dũng khí lập tức ôm lấy một tảng đá lớn ném thẳng vào đầu hắn. Gã thích khách gào lên một tiếng, đầu chảy máu đầm đìa, lăn thẳng xuống khỏi sườn núi.
“Ha ha!” Lý Sách một chiêu đắc thủ nên vô cùng đắc ý, tiếp tục ôm đá lên ném địch.
Đám hộ vệ thấy Thái tử nhà mình đại phát thần uy thì cũng rối rít học theo, trong thời gian ngắn cũng tạm ngăn cản thế công của địch.
“Đi mau!” Sở Kiều xoay người ôm cổ Lý Sách đang hớn hở ném đá, lôi hắn nhảy xuống khỏi sườn núi. Một tiếng tỏm lớn vang lên, ngay sau đó tất cả hộ vệ cũng thi nhau nhảy xuống. Sở Kiều cùng Lý Sách chìm vào đáy nước, cảm giác rét lạnh thấu xương ập đến.
Sở Kiều tập tung tinh thần quạt nước nhưng làm thế nào cũng không thể nổi lên, cúi đầu nhìn xuống thì vô cùng giận dữ, chỉ thấy Lý Sách đang ôm cứng một tảng đá lớn trong ngực như đang ôm vàng.
Nàng lập tức đánh một quyền vào lưng hắn, đá tảng đá kia ra. Song còn chưa kịp nổi lên thì nghe thấy mặt nước có mưa tên dày đặc, bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, hiển nhiên là bọn người Mạnh Giao bị trúng tên. Sở Kiều thầm nghĩ người ngu đúng là có phúc của người ngu, sau đó kéo Lý Sách lặn sâu xuống nước.
Dòng nước chảy cực mạnh, sau một hồi hai người lộ đầu lên, trên sườn núi vẫn có địch nhân đuổi theo nhưng khoảng cách đã giãn rất xa. Môi Sở Kiều xanh trắng, đầu vai nhuộm máu, sức lực trong người dần hao mòn.
“Kiều Kiều, Kiều Kiều.”
Giọng Lý Sách càng lúc càng mơ hồ, Sở Kiều gắng gượng quay đầu, chỉ thấy Lý Sách đang ra sức quạt nước, thấy nàng nhìn sang liền vội vàng trầm giọng nói: “Nàng phải cố chịu đựng, chúng ta sắp thoát rồi.”
Đây là lần đầu tiên Lý Sách đứng đắn nói chuyện với nàng như vậy, mặt hắn tái xanh, môi không chút máu, hai mắt không còn vẻ cười đùa phóng đãng thường ngày, khí chất cả người tựa hồ cũng không giống lúc trước.
Sở Kiều muốn nói với hắn sau này đừng bày ra bộ dạng cà lơ phất phơ kia nữa, nhưng há miệng mấy lần cũng không nói ra lời. Cả người nàng đông lạnh đến phát run, bị mất nhiều máu người nàng như vô lực.
Nước sông đỏ sậm màu máu, đằng sau không ngừng truyền đến tiếng địch nhân hò hét, những đỉnh núi khác cũng có ánh lửa lóe lên. Xem ra hôm nay chỉ cần bọn họ ra khỏi thành, cho dù đi hướng nào thì chắn chắn cũng sẽ bị người tấn công. Kế hoạch ám sát quy mô thật không nhỏ, số thích khách huy động quả thật đông không thể tưởng tượng.
Bên tai đã không còn nghe thấy thanh âm của đám hộ vệ, tiếng nước chảy càng lúc càng lớn, sắc trời cũng dần tối, nước sông lạnh như băng, bọt nước cuồn cuộn chạy càng lúc càng nhanh. Hai người kinh hô một tiếng, phía trước là một thác nước chảy ầm ầm. Lý Sách đột nhiên ôm chặt lấy Sở Kiều, cả hai cùng rơi xuống, bên dưới lởm chởm đá, lưng Sở Kiều va trúng một tảng đá, trước mắt nàng tối sầm, sau đó liền mất đi ý thức.