Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 272 : Nhu tình thiết cốt*
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
*Nhu tình cứng rắn như thép
Gió tiêu điều thổi qua cánh rừng rập rạp để lại âm thanh như tiếng dã thú trầm thấp thở dốc. Trước bình minh trời lại bắt đầu mưa xối xả, mặt đất đầy nước bùn. Sở Kiều nửa quỳ trên cỏ, ánh mắt sắc bén như mắt sói xuyên qua cánh rừng rậm nhìn thẳng về phía trước.
Một đội ngũ khoảng hơn trăm người đang cẩn thận nhích lại gần. Tất cả đều mặc y phục đen che kín mặt, trường đao rời vỏ, mỗi bước đi đều cẩn thận nhìn quanh, dẫn đường phía trước là bốn con chó săn to lớn, chậm rãi tiến dần đến chỗ thiếu nữ đang ẩn mình.
Hiện tại đã không còn thời gian suy tính làm thế nào ẩn úp nữa rồi, Sở Kiều thu liễm toàn bộ suy nghĩ, lẳng lặng giấu mình đợi chờ nguy cơ đến.
Đám chó săn đột nhiên sủa to, đám người nhất thời dừng chân, sau đó liền lập tức chỉnh tề chạy như điên về phía Sở Kiều. Thiếu nữ rút trường kiếm Phá Nguyệt ra, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lóng lánh phản chiếu lên khuôn mặt tái nhợt nhưng kiên cường của nàng.
“Lên!” Một tiếng quát khẽ vang lên.
Đám hắc y nhân đồng loạt tiến lên, đao phong lạnh lùng xét nát màn đêm. Kiếm quang trong trẻo của Sở Kiều như cắt gió, hai cái đầu bay lên trời, thân thủ nàng linh hoạt nhìn qua như bóng chim diều hâu vồ mồi, nhìn không chút nào giống người đang bị thương. Thiếu nữ chậm rãi thu kiếm, hai cỗ thi thể không đầu sau lưng ngã oạch trong nước bùn, máu nhiễm đỏ giày nàng.
Tung người, phi đao, chém xuống, thu thế, không hề phô trương cũng không có động tác dư thừa, cước bộ linh hoạt, đều là một chiêu chí mạng. Một tiếng sét thật lớn vang lên, lúc tia chớp rọi sáng khuôn mặt tái nhợt nhưng kiên cường của thiếu nữ, không ai là không chùn bước. Bọn thích khách quen giết người chưa bao giờ e ngại nhưng giờ này lại sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo cùng quyết tuyệt của thiếu nữ.
Chỉ do dự trong nháy mắt, đầu lĩnh thích khách lập tức khẽ quát một tiếng, gần trăm gã thích khách cầm đao vọt tới, ánh mắt vô cùng hung hãn.
Sấm chớp giật cuồn cuộn, mưa to tầm tã, hơn trăm gã thích khách chân dẫm lên nước bùn lẫn máu ào ào lao lên bao vây lấy thiếu nữ. Không có tiếng thét ầm ĩ, không có tiếng chém giết, hết thảy đều bị tiếng mưa lấn áp, song trong màn mưa lạnh như băng là vô số bóng dáng hỗn loạn không ngừng múa bay, máu tươi phun tới tấp lên thân cây cùng tứ chi gãy lìa. Nhiều năm rèn luyện đã kiến thân thể thiếu nữ uyển chuyển như du long, tuy ở thế hạ phong nhưng vẫn không hề khuất phục.
Bọn thích khách tim đập loạn, nhiệt huyết sôi trào đồng loạt vung đao quét kiếm. Sau một đợt công kích, tất cả đều lùi lại vây thành một vòng tròn, hai mắt như chim ưng nhìn chằm chằm thiếu nữ đang giữ yên tư thế chuẩn bị đánh trả. Gã đầu lĩnh phất tay ra hiệu, đám thích khách liền rối rít đưa tay sờ phía sau eo. Ở đó là một thanh đoản thương ánh bạc dài khoảng nửa thước.
“Giết!” Thích khách đầu lĩnh bỗng nhiên khẽ quát một tiếng.
Hơn trăm người đồng thời xuất thủ, vô số đoản thương từ bốn phương tám hướng lao về phía Sở Kiều, để lại giữa không trung một tia sáng bạc. Gió lạnh rền vang, mưa rơi xối cả, cho dù thiếu nữ có ba đầu sáu tay cũng không thể thoát được một phen này.
Song, ngay lúc này chỉ nghe *xoẹt* một tiếng, một kình tiễn trắng bạc từ giữa giời đột nhiên bay đến, theo sát sau đó là một ngọn roi linh hoạt như rắn quấn vươn tới quấn quanh eo nhỏ của thiếu nữ, trong nháy mắt thương ảnh đầy trời sắp cắm vào người nàng liền giật kéo nàng về một phía.
Đám thích khách áo đen kinh hãi, nhanh chóng ngẩng đầu về phía tên bắn, chỉ thấy một bóng dáng xẹt qua nhanh như lưu tinh, trường kiếm sáng loáng nắm trong tay. Trong nháy mắt hắn đã quăng đầu móc lên cây, ôm lấy thiếu nữ tung người đáp xuống ở một góc. Sấm chớp cuồn cuộn, lúc đám thích khách ngẩng đầu lên nhìn thì vô số người áo đen bịt mặt quang móc câu đu người lao đến, đồng loạt đáp mình xuống trên mặt đất.
“Chủ nhân hãy đi trước!” Hắc y nam tử cầm đầu vung đao chặt vào dây cương buộc cổ ngựa của đối phương, lớn tiếng hét to.
Mấy hắc y nhân khác tiến lên che ở trước người nam nhân và Sở Kiều vừa rơi xuống đất, mấy chục chiến mã thoát khỏi xiềng xích cất vó chạy, hất bùn đất bắn tung tóe.
“Đi!” Nam tử cất giọng trầm thấp không lộ hỉ nộ, ôm eo thiếu nữ nhảy lên một chiến mã, vung roi thúc ngựa chạy.
“Ngăn cản bọn chúng!” Gã đầu lĩnh lớn tiếng quát, đám thích khách lập tức xông lên ngáng đường.
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, lưỡi kiếm nhọn xuyên qua yết hầu một gã thích khách, máu tươi phun xối xả vào mắt một gã khác, gã nọ còn bối rối chưa kịp phản ứng thì đã bị một kiếm đâm thủng ngực. Nam nhân bỗng nhiên ghìm chặt cương ngựa, chiến mã đứng thẳng người, hai chân trước đá thẳng vào hai gã thích khách trước mặt. Một cú đá này đã khiến xương ngực hai gã vỡ vụn, miệng ọc đầy máu tươi, cả người bay ra xa hơn ba thước, đâm sầm vào bốn gã thích khách khác.
Đầu lĩnh thích khách mắt thấy quân mình địch không lại thì lập tức rút ống pháo tròn bên hông ra bắn lên trời, một tia lửa màu lam nhạt bay vụt lên, lan tỏa khắp bầu trời.
“Nắm chặt!” Nam tử trầm giọng nói, kéo cương thúc ngựa chạy như điên.
Vô số tiếng vó ngựa truy kích ở phía sau, Sở Kiều được nam nhân ôm chặt vào trong ngực, gió lạnh và nước mưa đều tạt qua hai bên chứ không đánh vào trên người nàng. Sườn núi cùng trong rừng sáng rực ánh đuốc, không rõ địch nhân đến tột cùng là có bao nhiêu người, cũng không rõ ai là thích khách áo đen, ai là quân binh của đế đô.
“Là thiếu chủ!”
Phía trước đột nhiên có tiếng hô gọn lỏn, đội hắc y nhân che mặt lướt đến bên cạnh bọn họ, đồng loạt cung kính gật đầu rồi ngay lập tức rút vũ khí, không chút do dự xoay người lại nghênh đón truy binh ở đằng sau.
“Thiếu chủ, hướng chính diện!”
“Thiếu chủ, tám mươi bước phía Tây có địch nhân!”
“Thiếu chủ, cánh Nam có quân tiếp ứng!”
“Thiếu chủ, Tây Bắc có tiếp ứng!”
“Thiếu chủ, hướng chính Đông có người tiếp ứng!”
Được thuộc che chở, nam nhân mặt không đổi sắc, tay ôm chặt thiếu nữ chạy thẳng một đường, dần dần bỏ xa tiếng động ồn ào ở phía sau.
Cánh rừng rậm rạp đột nhiên biến mất, thảo nguyên như sóng biển dập dờn hiện ra ở trước mắt, Sở Kiều chợt ngẩng đầu lên trầm giọng nói: “Tay huynh bị thương.”
Nam nhân vẫn che mặt như cũ, một thân y phục đen cưỡi thần câu đen tuyền, cúi đầu xuống, chậm rãi híp mắt lại thành một đường, hỏi: “Lý Sách ở đâu?”
Sở Kiều thành thực trả lời: “Chạy rồi.”
“Muội đi trước đi.” Nam nhân nhất thời nhảy xuống ngựa, nói với hộ vệ bên người: “Đưa cô nương trở về thành.”
“Yến Tuân!” Sở Kiều vội vàng xuống ngựa, hai chân mềm nhĩn suýt nữa đã té ngã ra trên mặt đất.
Nam tử nhanh tay xoay người lại đỡ lấy nàng, trầm giọng nói: “Muội làm gì vậy?”
“Ta phải hỏi huynh mới đúng.” Sở Kiều cau mày, “Huynh muốn làm gì?”
Yến Tuân nhíu chặt mi tâm, lạnh giọng nói: “Đi giết hắn.”
“Huynh điên rồi. Lục doanh quân và kiêu kỵ binh đều ở trong đó, muộn rồi, thời cơ đã qua.”
Yến Tuân lạnh lùng lắc đầu, “Muội không cần phải lo lắng, ta tự có biện pháp. Muội cứ trở về thành trước.”
Sở Kiều bị hắn nhìn đến không thoải mái, cau mày hỏi: “Huynh không có chuyện gì khác để làm sao?”
Yến Tuân cười nói: “Hôm nay toàn bộ người trong thành đều bận rộn nhiều việc, chỉ có ta nhàn nhã nhất. Sáng nay Trưởng công chúa Hoài Tống vào thành, văn võ bá quan đều đi đón rồi.”
“Trưởng công chúa Hoài Tống, Nạp Lan Hồng Diệp?” Sở Kiều lẩm bẩm, “Huynh có gặp qua nàng?”
Yến Tuân gật đầu, “Nhiều năm trước từng có gặp qua một lần.”
“Nghe nói nàng rất lợi hại.” Sở Kiều thấp giọng cảm thán rồi không nói thêm gì khác.
Yến Tuân gặp một miếng thịt vào trong chén nàng, nói: “Ăn nhiều một chút, muội quá gầy.”
Sở Kiều khẽ mỉm cười, tâm tình thoải mái nên cũng ăn được nhiều cơm hơn bình thường.
Mới vừa cơm nước xong, bên ngoài đột nhiên có tiếng ầm ĩ huyên náo, Sở Kiều nhướng mày, A Tinh vội vàng chạy vào báo: “Thế tử, hoàng thượng có chỉ bảo người đến tiền điện dự tiệc.”
Yến Tuân nhướng mày, “Đại yến đón gió tẩy trần?”
A Tinh gật đầu, đáp: “Dạ phải.”
Yến Tuân đứng dậy nói: “A Sở, muội nghỉ ngơi tử tế, đến tối ta sẽ về.”
“Không được, hoàng thương còn hỉ danh muốn cô nương cũng cùng tham dự.”
“Ta?” Sở Kiều sửng sốt, không ngờ hoàng đế lại chủ động triệu nàng. Phải biết rằng cấp bậc tầng lớp ở Đại Hạ nghiêm mật đến cỡ nào, lần trước nếu không phải Lý Sách càng quấy thì nàng cả đời cũng không có cơ hội bước vào tiền điện.
“Hẳn là bởi vì muội cứu Lý thái tử, A Sở, thương thế của muội ra sao, có đi được không?”
Sở Kiều đứng dậy, gật đầu: “Vô luận thế nào cũng phải đi một chuyến. Ta về thay y phục trước.”
Sau một nén nhang (1 tiếng), Sở Kiều và Yến Tuân cùng lên xe ngựa, chậm rãi đi về phía tiền điện.
Hôm trước mưa lớn một trận cung Thịnh Kinh rực rỡ hẳn lên, thảm cỏ non mới nhú xanh mượt. Sở Kiều một thân cung trang xanh nhạt cùng áo ngắn trắng thuần, không quá hoa lệ cũng không quá đơn sơ, hoàn toàn phù hợp với thân phận nữ quan của mình.
Yến Tuân ngồi ở bên cạnh thấy nàng có chút không được tự nhiên thì khẽ cười một tiếng, kéo tay nàng chậm rãi nói: “Có ta ở đây rồi, đừng sợ.”
Sở Kiều cười một tiếng, đang muốn mở miệng nói thì xe ngựa đột nhiên giật một cái khiến nàng chúi nhũi vào trong ngực Yến Tuân.
Yến Tuân cả kinh, vội vàng đỡ nàng dậy, khẩn trương hỏi: “Có đụng phải vết thương không?”
Sở Kiều lắc đầu, Yến Tuân ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Có tiếng của A Tinh bên ngoài truyền vào, “Thế tử, là xa giá của công chúa Hoài Tống.”
Yến Tuân sửng sốt, “A Tinh, nhường đường.”
Một trận tiếng vó ngựa chậm rãi truyền đến, binh lực Hoài Tống không mạnh nhưng đất nước giàu có và đông đúc, trước giờ vốn là đối tượng mượn lực của Đại Hạ, quan hệ với Đại Hạ còn thân cận hơn mấy phần, chỉ nhìn đội ngũ nghênh đón Công chúa thì biết.
Chỉ chốc lát sau đoàn xe đã đi tới, xe ngựa của Yến Tuân nép vào ven đường nhường lối. Không ngờ xe ngựa của công chúa Hoài Tống đột nhiên ngừng lại, một đặc phái viện tiến lên nói: “Công chúa chúng ta có lời muốn hỏi đối diện là xe của Thế tử Bắc Yến?”
A Tinh đang định đáp lời thì Yến Tuân đã vén rèm lên nói với đặc phái viên: “Chính là bổn vương, không thể lên trước nghênh đón Công chú quả thật thất lễ, mong Công chúa thứ lỗi.”
“Yến thế tử không cần đa lễ.” Một thanh âm ôn hòa thoải mái vang lên, rèm xa giá ở đối diện chậm rãi được vén lên, một nữ tử che mặt nhìn không rõ dung mạo, chỉ nghe giọng nói mềm mại như nước, nhìn không giống Trưởng công chúa sắc bén quyết đoán trong truyền thuyết.
“Năm đó từ biệt đã là mười năm, Thế tử phong thái vẫn như cũ, Hồng Diệp sâu sắc vui mừng.”
“Từ biệt mười năm, Công chúa điện hạ còn nhớ rõ bổn vương, thật khiến bổn vương thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà lo sợ).
Nạp Lan Hồng Diệp cười nhạt, nói: “Chỉ cần gặp qua Thế tử một lần thì cũng rất khó quên được, Thế tử cần gì phải tự hạ thấp mình?”
Yến Tuân cung kính đáp lễ, “Công chúa quá khen.”
Nạp Lan Hồng Diệp gật đầu rồi buông màn xe xuống, người hầu đi lên phía trước nói: “Công chúa chúng ta mời xa giá của Yến thế tử đi trước.”
Yến Tuân lắc đầu, nói: “Ở xa tới là khách, Công chúa thân phận tôn quý, Yến Tuân sao dám đi trước.”
Một hồi sau người hầu kia lại tiến đến nói: “Công chúa chúng ta cám ơn Yến thế tử. Có cơ hồi ngày khác sẻ gặp mặt tạ ơn.” Dứt lời cỗ xe lại chậm rãi lăn bánh.
Sở Kiều nói: “Công chúa Hoài Tống này quả thật rất khách sáo.”
Yến Tuân lắc đầu, “Bách gia Chu Tử đều từ Hoài Tống, Hoài Tống từ trước đến nay luôn rất coi trọng lễ giáo.”
Sở Kiều xem thường, “Ta thấy là nàng xem trọng huynh thì đúng hơn.”
Yến Tuân cười một tiếng, cũng không đáp lời. Cỗ xe tiếp tục lăn bánh đi tiếp, chẳng qua chỉ một mực giữ khoảng cách nhất định với xa giá phía trước. Ngay lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một trận kêu gào, Sở Kiều cùng Yến Tuân đồng thời nhướng mày, nghe được phía sau vang lên tiếng kêu khàn khàn chói tai, “Xe ngựa phía trước, chờ một chút!”
A Tinh thăm dò ló đầu vào, âm trầm báo: “Điện hạ, cô nương, là Lý thái tử ở phía sau.”
Sở Kiều nhất thời cau mặt, sắc mặt Yến Tuân cũng thực khó coi. Sở Kiều vừa muốn lên tiếng thì Yến Tuân đã giữ vai nàng lại, trầm giọng nói: “Muội ở đây chờ ta, ta đi xuống gặp hắn.”