Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 18 : Máu nhuộm đại môn
Ngày đăng: 19:02 19/04/20
Cạnh miệng giếng lộ thiên bên dưới mái hiên phải cách đại môn tiền viện khoảng 3 thước, tiếng kêu thảm thiết của nữ không ngừng hòa lẫn tiếng đại bản đánh xuống da thịt không ngừng truyền ra khắp tiền viện phủ Gia Cát. Đám tôi tớ không khỏi ghé mắt kiễng chân muốn nhìn xem đến tột cùng là ai được hưởng vinh hạnh đặc biệt như thế.
Đám đông dần dần tụ lại, Sở Kiều tần ngần đứng trước cửa lớn, chỉ thêm một bước là nàng sẽ có thể đi ra khỏi địa phương ăn thịt người này, thế nhưng tiếng kêu thảm thiết kia không ngừng đánh thẳng vào tai nàng. Đôi mày thanh tú chíu chặt, nàng rốt cuộc thu chân, xoay người nhanh chóng chạy về phía mái hiên bên phải.
Vận mệnh thường xuyên cho con người cơ hội chọn lựa, nhưng đi một bước sai sẽ có thể dẫn đến rất nhiều thay đổi.
Gia Cát Nguyệt một thân hoa phục bằng gấm màu xanh nhạt, vạt áo thêu hoa sen xanh thẫm, mái tóc đen như mực xõa trên vai, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tròng mắt đen như mực, môi đỏ thẫm dị thường, mặc dù chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi nhưng dáng đứng lại vô cùng tà mị phóng túng. Hắn đang chống đầu nghiêng người nằm trên ghế mềm bằng gỗ tử đàn mạ vàng, hai bên có thị nữ tướng mạo thanh tú cầm lò xông hương thượng hạng, thỉnh thoảng đút vào miệng hắn trái vải được thiên lý mã cấp tốc vận chuyển về từ Biện Đường.
Khoảng hai mươi bước trước mặt hắn, một đứa trẻ mặc y phục vải bố đã bị đánh đến da bong thịt tróc, ngay cả tiếng kêu cũng đã bắt đầu yếu dần. Một tiểu nữ nô tầm sáu bảy tuổi quỳ bên cạnh không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, trán nữ hài tử đã rách da, máu tươi giàn giụa chảy xuống trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô bé.
Mặt trời dần dần lên cao, hoàng thành nằm ở thượng nguồn sông Hồng Xuyên, khí hậu tuy lạnh giá nhưng ánh mặt trời vẫn rất mãnh liệt. Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày nheo mắt, thị nữ hai bên thấy thế liền khẩn trương giơ quạt che trên đầu hắn. Gia Cát Nguyệt phiền muộn đẩy ra, ngồi thẳng người lên dựa vào lưng ghế rồi phất phất tay với hạ nhân ở hai bên.
Hai đại hán vạm vỡ lập tức cung kính tiến lên, một trước một sau nâng chiếc ghế dựa Gia Cát Nguyệt đang ngồi lên khiêng vào trong phòng.
Nữ hài tử đang quỳ gối dập đầu thấy thế thì nhất thời kinh hãi, thất kinh kêu lên một tiếng, lập tức bò đến kéo góc áo Gia Cát Nguyệt, vừa khóc vừa nói: “Tứ thiếu gia, van cầu người thả Lâm Tích, tiếp tục đánh nữa thì huynh ấy sẽ chết mất!”
Gia Cát Nguyệt nhăn trán, hạ mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ bé còn dính máu đen kia. Nữ hài tử lập tức cảm thấy một cỗ rét lạnh xông lên tận ót, trên mũi giày trắng muốt của Gia Cát Nguyệt là năm dấu tay máu đen, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Cô bé kinh hãi, cứng lưỡi há hốc mồm, thật lâu sau mới giật mình ra sức dùng tay áo lau giày của Gia Cát Nguyệt, khóc ròng nói: “Thật xin lỗi Tứ thiếu gia, Tiểu Thất lập tức lau sạch sẽ cho người.”
*Bốp* một tiếng, Gia Cát Nguyệt đã một cước đá Tiểu Thất ngã lăn ra trên mặt đất, thị nữ hai bên liền tiến lên quỳ xuống giúp hắn cởi chiếc giày bị bẩn ra. Gia Cát Nguyệt chán ghét liếc nhìn cô bé một cái, âm trầm thản nhiên nói: “Chặt tay nó cho ta!”
Nữ hài tử nhất thời quên cả khóc, trợn mắt há hốc mồm ngồi bệch dưới đất, gã thị vệ hung hăng nhanh chóng chạy đến, trong nháy mắt rút trường đao bên hông ra khỏi vỏ chém xuống một nhát, bàn tay nhỏ bé liền rơi rụng ra trên đất, một tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh vang lên ngay sau đó.
“Rốt cuộc là ngươi quản giao hạ nhân quan trọng hay là thế tử nhà ta quan trọng? Chu Thuận, ta thấy ngươi là váng đầu nên gan to ra rồi.”
Chu Thuận kinh hãi, ngay lập tức dập đầu nói: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân biết sai.”
“Biết sai mà còn đứng đây?”
Chu Thuận nghe vậy liền đứng dậy, ngoáy mông chạy về phía thư phòng của Gia Cát Hoài, bọn hạ nhân còn lại nhanh chóng lui sang một bên, một người trong đám cẩn thận nói: “Mời Yến thế tử vào đại sảnh chờ.”
Thiếu niên mặc cẩm bào gật đầu, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen như mực quét qua tiền viện, nhìn thấy Sở Kiều thì tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, liền híp mắt mỉm cười đi về phía nàng.
Sở Kiều vẫn trầm tĩnh, cẩn thận lui về phía sau hai bước. Yến Tuân thấy nàng lui lại thì dừng bước, im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó móc trong tay áo ra một bình sứ khắc hoa lan trắng tinh xảo đưa về phía nàng, khẽ hất cằm, ra hiệu bảo nàng nhận lấy.
Sở Kiều đánh giá trên dưới Yến Tuân một lượt, một màn trên bãi săn ngày đó lại thoảng qua trước mặt khiến nàng có chút hoảng hốt mà không dám tiến lên.
Yến Tuân sửng sốt, khóe miệng ngay lập tức khẽ cong lên lộ nụ cười nhạt, hắn cúi người khẽ khàng đặt bình sứ xuống trên mặt đất, sau đó mới xoay người mang tùy tùng đi vào đại sảnh.
“Ưm…”
Một tiếng rên rỉ rất nhỏ vang lên sau lưng, Tiểu Thất mơ màng nhìn thấy khuôn mặt của Sở Kiều, cô bé nói giọng nhỏ như muỗi, vừa khóc vừa nói: “Nguyệt Nhi tỷ… Tiểu Thất… Tiểu Thất sắp chết phải không…?”
Sở Kiều ngồi xổm xuống cầm lấy bình sứ kia lên nắm chặt trong tay, đưa ánh mắt thâm trầm nhìn về phía chỗ ở của chủ nhân trong phủ, chậm rãi nhưng kiên định đáp: “Tiểu Thất, tỷ tỷ cam đoan muội sẽ không sao, muội sẽ không bao giờ xảy ra chuyện nữa.”