Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 385 : Lý sách đại hôn
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Trong lúc Gia Cát Nguyệt mang thuộc hạ rong ngựa chạy như điên thì ở chợ nô lệ xuất hiện một đội xe ngựa chậm rãi đi tới. Lão quản gia nhảy xuống xe, ông chủ Mộc thì cúi đầu khom lưng đi theo một bên, chỉ hận không thể áp mặt xuống trên mặt đất, luôn miệng nói: “Ngài đã tới, tiểu nhân đã chuẩn bị người xong, chỉ còn chờ ngài tới lựa thôi.”
Lão quản gia tuổi đã hơn lục tuần, người mặc trường sam vải xanh tươm tất, thắt lưng gấm trắng buộc ở eo, tóc buộc gọn gàng không rơi một sợi, nhìn qua hết sức tinh tường. Ông trầm mặt không nói đi tới trước mặt đám nô lệ, lần lượt quét mắt qua từng nô lệ y phục lam lũ, một lát sau duỗi tay chỉ vài người trong lồng tre, nói: “Đứa này, đứa này, đứa này, cả đứa này nữa.”
Ông chủ Mộc ở bên cạnh nghe nói liền vội vàng ghi chú lên quyển sổ cầm trên tay. Chỉ chốc lát sau lão quản gia đã chọn được hai mươi lăm nô lệ, sau đó mới xoay người lại, nói: “Được rồi. Mấy đứa này thôi.”
“A?” Ông chủ Mộc sửng sốt, “Chỉ mấy đứa này? Lão gia, bằng không theo tiểu nhân ra phía sau lều, ở đó còn rất nhiều đứa thân thể cường tráng. Chỉ vì ở đây không đủ chỗ nên mới để bọn chúng ở đó.”
“Đã nói chỉ mua mấy đứa này thì chính là mấy đứa này. Ngươi nhiều lời cái gì?” Lão nhân nhướng mày, uy nghi trầm giọng nói.
Ông chủ Mộc bị dọa sợ, vội vàng gật đầu nói: “Dạ, dạ! Là tiểu nhân nhiều chuyện.”
Lão nhân kia vừa định rời đi thì một âm thanh trong trẻo vang lên: “Lão tiên sinh xin dừng bước.”
Lão nhân sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì thấy là một nô lệ mặt mũi tuấn tú bộ dạng như thư sinh đang mạnh mẽ chen lên phía trước. Sắc mặt hắn đỏ bừng, môi trắng bệch, khẩn trương nói: “Lão tiên sinh, ta thông thuộc lịch sử tám đời, am hiểu lục nghệ (Sáu tài nghề trong nền giáo dục thời xưa gồm: lễ, nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, viết chữ và toán pháp), từ nhỏ đã đọc sách, thuần thục binh pháp thi thư, chỉ cần đọc qua liền nhớ, Thắng Ngữ cùng Lan Chỉ Kinh đều đã đọc qua, đạo đức thư pháp không thiếu, cầm kỳ thư họa cùng trà nghệ hương đạo đều có nghiên cứu. Tiên sinh có thể mua ta không?”
Lão nhân từ tốn nhíu mày, chậm rãi trầm giọng nói: “Ta mua nô lệ làm việc nặng chứ không phải tiên sinh dạy học.”
“Ta cũng có thể làm việc nặng.” Thiếu Khanh nghe nói liền như vắt óc suy nghĩ xem cái gì gọi là việc nặng, vội vàng bổ sung: “Mài mực, cắt giấy, phơi sách, sửa sang bản thảo hay nhóm lửa nấu nước đốn củi đều có thể.”
“Ngươi thực thông hiểu Lan Chỉ Kinh?”
Một âm thanh thuần hậu trầm thấp chậm rãi vang lên, ngữ khí không vang dội mà có chút trầm tĩnh an tường. Một bàn tay vươn ra vén rèm xe ngựa lên, nam tử mi dài như cánh quạt, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ xuân tháng ba, sắc mặt hơi tái bước ra, tiết trời không quá lạnh nhưng hắn lại khoác một kiện áo trùm đầu bằng gấm màu bạc phủ kín thanh sam bên trong, cả người lộ vẻ thanh nhuận như gió.
Đầu đường người xe đi lại như nước chảy, bốn phía ngư long hỗn tạp, tiếng ngựa hí chói tai đã quấy nhiễu thiếu nữ còn đang mê man. Nàng chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt chính là một ánh mắt ôn nhuận như nước.
Sở Kiều nằm trên mặt đất đầy bụi, suy yếu hướng nam tử cách đó không xa, không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn, trong phút chốc ánh mắt sâu thẳm đó như có thể rửa sạch mọi vất vả cực nhọc đường dài.
“Có biết, Lan Chỉ Kinh phong phú tinh thâm nhưng tại hạ cũng có thể giảng giải không ít cho công tử nghe.”
Thanh sam công tử gật đầu, người này còn rất trẻ, bất quá chỉ khoảng hai lăm hai sáu nhưng phong thái cử chỉ lại mang vẻ trầm ổn hiếm thấy, hắn nói: “Thanh thúc, mua hắn đi.”
“Công tử!” Lương Thiếu Khanh đột nhiên kêu lớn: “Ta có một đệ đệ đang mang bệnh, hai người chúng ta vô luận thế nào cũng phải ở chung, công tử có thể cùng mua hai người chúng ta không?”
Thanh sam công tử nhìn theo ngón tay chỉ của Lương Thiếu Khanh thì nhìn thấy Sở Kiều đang suy yếu nằm trên mặt đất. Thiếu nữ một thân nam trang mặt tuy tái nhợt như giấy nhưng lại mang vẻ bình thản, không có chút chật vật thống khổ, nàng đang lẳng lặng nhìn nam tử vô hỉ vô bi (không vui không buồn) trước mắt.
Nam tử gật đầu, nói: “Được.”
Lương Thiếu Khanh nhất thời vui vẻ vỗ tay, sau đó sải bước chạy đến ôm lấy Sở Kiều, nói: “Được cứu rồi! Được cứu rồi!”
Sở Kiều hô hấp khó khăn, lấy đầu mũi tên ra đã làm người nàng suy yếu không chịu nổi, chỉ có thể cất tiếng nói nhẹ như muỗi: “Đa tạ.”
Lương Thiếu Khanh vui vẻ lắc đầu, rồi đột nhiên như nhớ tới cái gì, quay sang hỏi: “Đúng rồi, cô tên gì vậy? Xưng hô như thế nào?”
Sở Kiều nói: “Ngươi đã nói ta là đệ đệ ngươi thì ta theo họ ngươi vậy. Ta vốn họ Kiều, ngươi gọi ta Tiểu Kiều là được.”
“Ừ, ta họ Lương, tên Thiếu Khanh, tên chữ là Chương Ngự.”
Sở Kiều gật đầu, “Mọt sách.”
Lương Thiếu Khanh sửng sốt, ngay sau đó liền nhướng mày cả giận nói: “Này, cô hẳn nên gọi ta là đại ca!”
Nhưng Sở Kiều đã nghe không thấy, nàng nghiêng đầu sang một bên, ngất đi.
Lúc này, lão nhân gọi Thanh thúc tiến đến, chỉ nhìn Sở Kiều một cái rồi nói: “Mau lên xe, trên xe có đại phu đi theo.”
Sở Kiều tựa đầu ra sau, mày nhíu chặt, thấp giọng lẩm bẩm: “Đại Hạ rốt cuộc vẫn liên hôn với Biện Đường. Yến Tuân, làm sao bây giờ?”
…………………………………………………………………………………….
Bầu trời xanh thăm thẳm, Lương Thiếu Khanh đứng trên boong thuyền nhìn thì thấy con thuyền này thật khổng lồ, bề rộng chừng hơn ba trượng, đầu và đuôi cong vút, cột buồm được bố trí chia ở hai đầu, hai cây ở phía trước và hai cây ở phía sau, boong tàu trên có hai tầng, boong tàu dưới cũng có hai tầng. Sở Kiều và Lương Thiếu Khanh là nô bộc cấp thấp nhất, vốn phải ở tầng dưới cùng chung với các hạ nhân khác. Nhưng Thanh thúc thấy Sở Kiều bị thương nặng nên dành một khoang thuyền ở tầng thứ hai cho hai người bọn họ.
Lúc này ở phía mũi thuyền đột nhiên vang lên một tiếng kèn vang dội, phu thuyền lớn tiếng hô, buồm được căng lên đón gió đẩy con thuyền lướt nước chạy băng băng. Hai bờ sông xanh rì bóng cây, mặt sông lấp lánh ánh bạc, từng đàn cá bơi lội hấp dẫn chim muông quanh quẩn. Đứng giữa khung cảnh như thế, khí tức tích tụ trong ngực bỗng nhiên tan biến, Lương Thiếu Khanh từ tốn ngẩng đầu lên, khẽ mỉm một nụ cười đơn thuần.
Cuối cùng cũng được đi Biện Đường!
…………………………………………………………………………………….
Cùng lúc đó, xa xa bên bờ sông, có một đội nhân mã đang lẳng lặng ngắm nhìn đoàn thuyền dần rời đi.
Chu Thành tiến lên, cẩn thận nói: “Thiếu gia, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa. Thuyền Biện Đường phái tới nghênh đón chúng ta đã quay về, văn thư qua cửa cũng đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể tiến vào Biện Đường bằng lối Bạch Chỉ Quan.”
“Ừ.” Gia Cát Nguyệt gật đầu, hai mắt chăm chú nhìn mặt sông lấp lánh, từ tốn nói: “Không vội, trước cứ đợi ở thành Hiền Dương hai ngày đã.”
Chu Thành lặng lẽ thở dài một tiếng. Hắn biết thiếu gia là không yên lòng, sợ là dân bản xứ mua người nọ nên muốn ở lại thăm dò một chút, chỉ đành gật đầu, đáp: “Nô tài tuân lệnh.”
Gió lướt qua mặt sông, núi cao ở xa xa, hai bờ sông xanh mướt hàng cây, Gia Cát Nguyệt đứng nhìn đoàn thuyền đi xa một lát rồi mới xoay người thúc ngựa đi về phía thành Hiền Dương.
…………………………………………………………………………………….
Vận mệnh rất nhiều khi chính là sự trùng hợp xảo diệu như vậy, Gia Cát Nguyệt không hề biết, lúc này người hắn khổ nhọc tìm kiếm lại đang an tĩnh nằm trên con thuyền vốn được chuẩn bị cho hắn. Cũng như hắn hiển nhiên cho rằng thế gia có tư cách tham dự đại hôn của Lý Sách sẽ không thiếu thốn đến mức phải mua thêm nô bộc dọc đường. Nhưng thế sự vốn không theo lẽ thường, thời điểm nam nhân kia thúc người rời đi, thiếu nữ cũng vén rèm của khung cửa sổ duy nhất trong phòng lên, nhô đầu ra ngoài nhìn, lại chỉ có thể nhìn thấy hậu ảnh bụi mù của vó ngựa quay cuồng.
Hôm đó là đầu tháng 6, tin Thái tử Lý Sách của Biện Đường đại hôn đã sớm truyền khắp đại lục Tây Mông, thế lực khắp nơi đều âm thầm phỏng đoán màn liên hôn này có thay đổi như thế nào đến cục diện chính trị hiện tại.
Trừ Bắc Yến đã đoạn tuyệt với hoàng triều Đại Hạ, thế lực khắp nơi đều dõi mắt về phía kinh đô Biện Đường, các đại thế gia cùng phiên vương đều phái sứ giả đi chúc mừng, không chỉ là để tỏ vẻ giao hảo với Biện Đường mà còn muốn nhân cơ hội dò xét thái độ của chính quyền ổn định nhất đại lục này đối với nội loạn ở Đại Hạ. Vì vậy dạ yến hoa lệ không vì nội loạn mà ảm đạm lại một lần nữa tái hiện ở đất Đường Kinh cổ xưa, phi thường rộn ràng náo nhiệt.
Song cũng trong cùng ngày, Bắc Yến rốt cuộc nhận được tin Sở Kiều đang bị truy đuổi trên toàn Đại Hạ. Tân vương của Bắc Yến là Yến Tuân giận dữ, ra lệnh toàn lực tấn công. Đám người Duệ Hi, Thương Biên, Lữ Phương dưới sự lãnh đạo của quân sư Ô Đạo Nhai nhất tề tiến công đất phong gia tộc Ba Đồ Cáp ở Tây Bắc, ra quân không hề nhân nhượng khiến địch nhân kêu khổ thấu trời, chỉ sau ba ngày Lão Ba Đồ đã mất đi một phần ba lãnh thổ, mà hai phần ba địa phận còn lại vẫn đang trong nguy cơ tràn ngập vì loạn dân náo động. Thư cầu cứu ào ào như bông tuyết không ngừng chạy đến cố đô Chân Hoàng cùng thủ đô Vân Đô, chiến thư nhuốm máu binh sĩ chứa đầy sự lo lắng của gia tộc Ba Đồ Cáp.
Trong thoáng chốc, hoàng triều Đại Hạ lại một lần nữa xao động kịch liệt, thế lực khắp nơi đều e sợ mình sẽ trở thành vật hy sinh thứ hai dưới gót thiết kỵ Bắc Yến. Sư tử Bắc Yến đã tuyên bố, nếu Sở Kiều mất một cọng tóc trên lãnh địa của người nào thì hắn sẽ khiến cả nhà thủ lĩnh nơi đó chôn cùng. Bọn họ tốt hơn hết nên cầu nguyện cho nữ tử đang bị đuổi giết vạn dặm kia đừng gặp bất kỳ chuyện gì, bằng không, tin Sở Kiều gặp nạn truyền ra hôm nay thì hôm sau Bắc Yến sẽ quân vây bốn mặt, tuyệt không nương tay.
Tuyên ngôn này cũng không phải chỉ là nói suông, thích khách của Đại Đồng Hành ẩn tàng trên khắp Đại Hạ liên tục xuất động, tới tấp lấy đầu các quận trưởng, tuần phủ từng tham gia đuổi bắt Sở Kiều. Không tới hai ngày, danh sách quan viên cấp cao của đế quốc bị sát hại đã lên đến hơn ba mươi người.
Ngay lập tức, các nơi đều rối rít rút thám mã cùng truy binh về. Yến Tuân có lẽ còn chưa có thực lực đối kháng với cả Đại Hạ, nhưng hắn tuyệt đối có năng lực tiêu diệt một phiên vương thuộc địa, chưa kể đến nhóm thích khách với khả năng xuất quỷ nhập thần của mình. Có trời mới biết khi nào tai vạ đến nơi, liệu đế quốc có khoanh tay đứng nhìn như bọn họ ban đầu hay không. Ai có thể bảo đảm thầy tướng số bị mù kia, đại thẩm bán bánh rán ở góc đường, gia đinh mới tới hay tiểu thiếp vừa nhập phủ không phải là thích khách do Đại Đồng Hành phái tới lấy đầu bọn họ?
Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, kiến công lập nghiệp gì đó thì vẫn là mạng nhỏ quan trọng nhất.
Sở Kiều dĩ nhiên không hề hay biết khi thuyền rời bến thì tình thế sau lưng đã có biến chuyển lớn đến như vậy, nàng an tĩnh nằm trong khoang thuyền dưỡng thương, lo lắng suy nghĩ xem liên hôn giữa Đại Hạ và Biện Đường sẽ mang đến bất lợi ra sao cho Bắc Yến. Nàng hy vọng sau khi theo đoàn thuyền tiến vào Đường Kinh, có thể nhanh một chút theo hạ du trở lại Bắc Yến, phải cùng Yến Tuân thương thảo kỹ lưỡng chuyện này.
Nhưng nàng không biết, đợi chờ mình phía trước sẽ là mưa to gió lớn như thế nào. Kinh đô ngàn năm hoa lệ kia như một tấm lưới khổng lồ đang chậm rãi mở bung, từ tốn vây hãm toàn bộ thế lực khắp nơi. Nơi đó như một mê cung đầy hoa lộng gió, khiến người khác không tự chủ sa vào rồi không thể thoát ra.
Có những chuyện đã thành số mệnh, chỉ có thể tránh nhất thời nhưng cũng không thể tránh cả đời. Số mệnh đã định sẽ dây dưa thì có làm gì cũng không thể thoát khỏi.
…………………………………………………………………………………….
Hai ngày sau, Gia Cát Nguyệt chỉnh đốn nhân mã rời khỏi thành Hiền Dương tiến vào đất Biện Đường qua lối ở Bạch Chỉ Quan.
Cùng lúc đó, một đội nhân mã cũng lặng lẽ rời khỏi Bắc Yến, nhanh chóng đi về phía Đông Nam đại lục Tây Mông, vó ngựa cuồn cuộn, bụi đất tung bay.
Giao phong giữa Bắc Yến và Đại Hạ, sắp lại một lần nữa tiếp diễn tại kinh đô Biện Đường.