Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 394 : Gần đến biện đường
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Ban đêm ở thành Tây Bạch hiển nhiên càng thêm náo nhiệt, ngựa xe như nước, người đến người đi, khắp nơi đều là tiếng rao hàng của thương nhân.
Xe ngựa của Yến Tuân xuyên qua đám đông, đèn đường đã bắt đầu sáng lên, bên đường bày đầy hàng hóa, chỉ liếc qua cũng biết là vật phẩm từ Biện Đường và Hoài Tống. Nơi này rất gần biên giới, thương nhân mua bán tấp nập nên cuộc sống của dân chúng cũng sung túc hơn những nơi khác.
“Thiếu chủ.” A Tinh trầm giọng nói: “Chúng ta phải mua thêm một chút lương khô bổ sung. Ngựa cũng cần phải thay, Duệ Hi đã đi chuẩn bị rồi, chúng ta phải ở đây chờ một lát. Bằng không, hay là chúng ta đi tìm chỗ nghỉ trọ trước?”
“Không cần.” Yến Tuân nói: “Đi suốt đêm.”
“Dạ.” A Tinh không phản bác. Trên thực tế hắn chỉ thử đưa ra đề nghị mà thôi chứ cũng không trông mong gì.
Kể từ khi rời khỏi Thượng Thận, Yến Tuân mải miết đi thẳng một mạch, rất ít dừng lại nghỉ ngơi. A Tinh đi theo Yến Tuân nhiều năm như vậy, tự nhiên hiểu rõ lý do. Chuyến đi này ngoài mặt tuy là để thăm dò tình huống ở Biện Đường, gặp mặt người nọ để thương thảo hiệp nghị liên thủ, nhưng trong lòng thiếu chủ nghĩ cái gì, hắn rất rõ ràng.
Hy vọng cô nương bình an vô sự!
Trong lòng A Tinh mặc niệm thêm một lần nữa.
Ban nãy đi một lúc lâu vẫn không thấy hàng hóa gì khác ngoài mấy đồ gia dụng cùng vòng vàng trang sức, chợ ngựa thì càng cách đây rất xa, bọn Duệ Hi chắc còn rất lâu mới trở lại, nghĩ vậy nên A Tinh mới dừng xe, chậm rãi quan sát chung quanh, bộ dáng hết sức thong dong, giống như khách du hành từ phương xa tới.
Ngay lúc này, ở phía Tây chợ đột nhiên vang đến một tiếng kêu thảm thiết đến tê tâm liệt phế, bọn A Tinh vẫn không hề dao động. Một nam nhân bộ dáng thư sinh không chút dấu vết tiến đến, nói với A Tinh: “Thuộc hạ đi xem một chút.”
“Nhạc lão đại, ngươi cũng đừng quanh co nữa. Ta muốn nữ nhân này, ngươi nhượng bộ thì chúng ta còn có thể thương lượng thêm một chút, còn lắm điều nữa thì bổn thiếu gia liền trực tiếp cướp người.” Một nam tử thân mặc trường bào trắng, tay cầm quạt, được vây quanh bởi mấy gia đinh hộ vệ, ung dung cất tiếng nói.
Nhìn gã y phục hoa lệ, đích thị là con cháu phú gia, nhưng trên mặt gã lại đầy vẻ vô sỉ khiến người ta chán ghét. Lúc nói chuyện, đôi mắt gã vẫn chăm chú nhìn chằm chằm cô gái người đầy vết thương đang ngồi dưới đất, trong mắt lộ vẻ tham lam khó giấu. Dân chúng chung quanh thấy có chuyện liền xúm lại hóng, cười cười nói nói không ngừng, tuyệt không hề để ý xem trong này có gì không ổn.
Cô gái kia đầu tóc dài đen nhánh, sắc mặt tái nhợt, đang cúi đầu ngồi dưới đất, tay chân cũng bị trói chặt, lặng yên không nhúc nhích. Tuy nàng cúi đầu nhưng qua làn da trơn mịn cùng độ cong hoàn mỹ dưới cằm, ai cũng đều có thể nhìn ra mỹ mạo của nàng. Hơn nữa y phục rộng rãi không phù hợp trên người cô gái hiện đang ướt sũng, dính sát vào da thịt để lộ dáng người lung linh, có lồi có lõm của nàng. Trên cánh tay để trần dày đặc vết roi, cho thấy nàng đã bị ngược đãi không ít.
Nhạc lão đại tay phe phẩy một tời giấy trắng ở trước mặt nam tử áo trắng, kiêu ngạo nói: “Vương công tử, ngươi nhìn cho kỹ đi, đây là nữ nhân nhà thường dân hay sao chứ? Đây là nữ nhi của Chiêu Minh đại công, là thiên chi kiêu nữ hàng đầu của Đại Hạ chúng ta. Nếu là trước kia, đừng nói đến muốn mua nàng về làm của riêng, ngay cả ngươi muốn nhìn nàng một cái cũng sẽ có người móc mắt rồi. Nếu không phải tiểu thư người ta hôm nay sa sút, làm gì tới phiên huynh đệ chúng ta? Lấy thân phận cùng dáng vẻ kia của nàng, muốn hai trăm lá vàng còn ít sao?”
Lời vừa nói ra, tất cả nhất thời kinh hãi. Yến Tuân ngồi trong xe ngựa, bất giác khẽ nhíu mày kiếm. Hắn vén rèm lên, trầm giọng nói với A Tinh, “A Tinh, đi xem một chút.” Dứt lời liền nhảy xuống khỏi xe, đi về phía đám đông.
Nhóm hộ vệ lẫn trong đám đông nhìn thấy liền lập tức chen vào mở ra một khoảng trống.
Cô gái kia đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt quật cường nhìn Nhạc lão đại, nói gằn từng chữ: “Ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Lúc này mọi người mới nhìn rõ dung mạo tuyệt đẹp của nàng, tất cả đều đồng loạt phát ra tiếng trầm trồ kinh ngạc. Mắt hạnh mày ngài, môi đỏ mọng cùng làn da trắng như tuyết, cổ thon dài ưu mỹ như cổ thiên nga, ngực cao eo nhỏ, vóc người vô cùng yểu điệu, tuy đang trong tình cảnh chật vật như vậy nhưng vẫn không che hết được vẻ diễm lệ của nàng. Nhất là đôi mắt như thu thủy, dù chất chứa thù hận lạnh như băng nhưng lại mang một phong tư khó tả.
Gã Vương công tử lần đầu nghe được giọng của nàng, cảm thấy tiếng nói kia ngọt ngào thanh thúy như tiếng chuông bạc cho nên cũng không chú ý nàng đã nói gì, chỉ trơ mắt nhìn nàng, con ngươi thiếu chút nữa đã lồi ra. Gã đột nhiên cắn chặt răng, dứt khoát nói: “Không mắc, ta mua!”
Nhạc lão đại nghe vậy liền cực kỳ vui vẻ, hớn hở cười nói: “Đồng ý rồi sao, vậy chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng, như thế nào?”
Vương công tử hết sức phấn khởi chuẩn bị đưa ngân phiếu ra, lại chợt đảo con ngươi, đưa tay sờ sờ cằm rồi nở nụ cười gian tà, nói: “Nhạc lão đại, ta phải tốn nhiều tiền như vậy, vẫn phải nghiệm hàng rồi mới yên tâm mua, có đúng không?”
Ngày 17 tháng 8 năm 775 lịch Bạch Thương, phía Đông Nam Đại Hạ, trong một đêm mưa gió mịt mù, cố đô Đường Kinh của Biện Đường với hơn ngàn năm lịch sử rốt cuộc đã tuyên cáo khắp thiên hạ về hôn lễ của Hoàng thái tử Lý Sách, cưới vợ là Cửu công chúa của Đại Hạ – Triệu Nghiên, đại xá thiên hạ, cả nước hân hoan ăn mừng.
Lúc nhận được tin thì Yến Tuân vẫn còn đang trên đường, A Tinh vén rèm xe lên, trầm giọng nói: “Thiếu chủ, cô gái kia vẫn còn theo ở phía sau.”
Bên ngoài mưa to trắng trời, không gian một mảnh tiêu điều.
Yến Tuân khẽ cau mày, sắc mặt có chút tái nhợt, chậm rãi mở mắt ra, trầm giọng nói: “Đều đưa đồ cho nàng rồi?”
“Văn thư chứng nhận thân phận giả, ngân phiếu hơn một trăm lượng vàng, còn có lương khô và hành lý. Nhưng nàng lại cố chấp không chịu ở lại trong thành mà vẫn một mực đi theo phía sau.”
“Thế thì đành vậy.” Yến Tuân từ tốn nói. Đi liên tục mấy ngày đã khiến nam nhân trông có vẻ mệt mỏi, hắn tựa vào trong xe rồi buông rèm xuống.
A Tinh quay đầu lại, nhìn thấy xa xa ở sau lưng, bóng dáng vị thiên kim tiểu thư kia lảo đảo mấy lần suýt ngã thì không khỏi thở dài một tiếng.
“A Tinh.” Yến Tuân đột nhiên kêu lên: “Cầm một cái áo tơi tới cho nàng, bảo nàng không nên đi theo chúng ta nữa.”
A Tinh sửng sốt, vội vàng đáp ứng một tiếng rồi truyền đạt mệnh lệnh cho thủ hạ bên cạnh.
Một lát sau, mưa dần nhỏ hạt, sắc trời sập xuống rất nhanh, chỉ mới xế chiều mà đã một mảnh mờ mờ. Phía trước có một quán trà ven đường, mọi người xuống ngựa nghỉ ngơi, A Tinh dọc đường vẫn mang một bụng thắc mắc, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Yến Tuân.
Yến Tuân đang lẳng lặng uống trà, đột nhiên trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói gì?”
A Tinh sửng sốt, gãi gãi đầu, ngượng ngập cười nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ chỉ tò mò, bình thường người không thích xía mũi vào chuyện của người khác. Nhưng đối với vị Hách Liên tiểu thư này lại…”
Ý tứ của nửa câu còn lại không nói cũng rõ, Yến Tuân cũng không phản bác mà chỉ chợt trở nên trầm mặc. A Tinh không khỏi mắng bản thân lắm mồm, thiếu chủ dù gì cũng là một nam nhân, hơn nữa còn quyền cao chức trọng, đang lúc tráng niên mà cô nương không có ở bên cạnh một thời gian lâu như vậy, có nhìn nữ nhân khác nhiều thêm một chút thì có gì kỳ quái chứ, hắn cần gì phải hỏi ra miệng.
“A Tinh, ngươi tin có quỷ thần không?” Yến Tuân đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
A Tinh sửng sốt, hồ đồ há to mồm, hỏi lại: “Hả? Thiếu chủ nói gì cơ?”
Yến Tuân tiếp lời: “Lúc trước ta không tin, nhưng bây giờ cũng có chút tin cái gì là nhân quả báo ứng.”
Hắn đặt chén trà xuống, đột nhiên khẽ cười một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn về hướng Đông Nam, chậm rãi hít sâu một hơi.
“A Sở một mình ở bên ngoài, nếu muội ấy gặp phải chuyện như vậy, hy vọng cũng có người có thể ra tay giúp đỡ.”
Trong mắt Yến Tuân lộ vẻ xa xăm, trong lời nói mang theo vẻ mệt mỏi nồng đậm.
Mây đen ở chân trời chậm rãi tan đi, sau cơn mưa trời lại sáng. Biện Đường đã không còn xa.