Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 396 : Cảnh xuân trong phòng tắm
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Cửa phòng được làm bằng gỗ tùng, lúc mở ra hương tùng dễ chịu theo gió đêm mát mẻ thổi vào trong phòng. Công tử kia hiển nhiên đã đổi một bộ y phục khác, trường bào đen viền chỉ vàng, tay áo hẹp, chân đi giày màu xanh đen, mũi giày thêu hình mãng xà bằng chỉ cùng màu, đường kim vô cùng tinh tế, không nhìn kỹ thì cũng không nhận ra. Đánh giá kỹ thì toàn thân người này tỏa ra hào khí vô cùng dữ tợn.
Hai ngọn đèn cung đình treo ở hai đầu Nam Bắc được bao lại bởi chụp đèn màu đỏ, ánh sáng mờ mờ chiếu vào khiến khung cảnh bên trong phòng nhìn không được rõ. Cô gái mặc áo bằng sa đỏ mỏng hở nửa ngực quỳ trên mặt đất, thấy người đi vào liền cúi đầu thật thấp, bộ dạng vô cùng kính cẩn. Từ phía trên nhìn xuống chỉ thấy được một cái gáy ưu mỹ như thiên nga, trắng nõn nà.
Sắc mặt Điền thành thủ trắng bệch như cũ, nhưng hắn vẫn cố tự trấn định, nói: “Công tử, mời ngài nghỉ ngơi, bổn quan xin lui xuống trước.”
Nam nhân gật đầu, trầm giọng nói: “Đa tạ thịnh tình của Điền đại nhân.”
Điền thành thủ cúi đầu khom lưng nịnh nọt mấy câu, trước khi đi còn quay sang nói với cô gái quỳ trên đất: “Phải hầu hạ công tử cho thật tốt, biết chưa?”
Cô gái vội vàng cúi rạp người xuống, bộ dạng càng thêm cung kính cẩn thận, cất giọng mềm mại đáp: “Dạ.”
Giọng của nàng rất êm tai, dịu dàng nhu thuận như nước, chẳng qua có hơi giống người vừa tỉnh ngủ còn chút giọng mũi. Nam nhân kia cũng không để ý, còn Điền thành thủ hiển nhiên cũng không để trong lòng, hắn lên tiếng chào hỏi nam nhân kia rồi lui ra ngoài, trước đó còn cẩn thận đóng cửa lại.
Bên trong gian phòng là một mảnh mông lung chập chờn ánh đèn, chính giữa phòng được đặt một cái giường lớn khác thường, nói khác thường là bởi vì nó quả thực không hề giống một cái giường, giống như một cái gò nhô lên khỏi mặt đất thì đúng hơn, dù cho năm sáu người cùng nằm cũng không thấy chật. Mặt trên phủ đầy gấm vóc đỏ thẫm cùng gối cao mềm mại, phía trước giường giăng màn sa đỏ đính ngọc sáng lóng lánh. Bên trong phòng vốn không có gió nhưng tấm màn lại khẽ lay động trong không trung, bên dưới ánh đèn ấm áp lộ ra vẻ xa hoa mập mờ khó tả.
Nam nhân lạnh nhạt phủi phủi vạt áo rồi tùy ý ngồi xuống trên giường, nghiêng đầu nhìn cô gái vẫn còn quỳ ở cửa, bình thản nói: “Còn không qua đây?”
Giọng của hắn rất trầm, nghe hơi nghèn nghẹt như bị cảm mạo, hô hấp cũng có chút nặng nề.
Cô gái nghe nói liền ‘dạ’ một tiếng nhỏ như muỗi, sau đó vẫn cúi thấp đầu dùng đầu gối di chuyển đến bên cạnh nam nhân, đưa đôi tay nhỏ trắng ngần ra, nhẹ nhàng cởi từng chiếc giày xuống cho hắn.
*Bốp* một tiếng, nam tử trẻ tuổi đột nhiên đá một cước vào vai cô gái, lực đạo không lớn nhưng cũng đủ khiến nàng văng sang một bên. Cô gái sửng sốt, thân thể nhất thời lạnh run, cúi rạp mình xuống trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.
Nam tử trẻ tuổi ngồi trên giường, cau mày nhìn cô gái, vẻ mặt thâm trầm như có chút tức giận cùng thất vọng, rồi lại mơ hồ có chút nhẹ nhõm không giải thích được.
Nam nhân chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà. Vốn chỉ là một ý nghĩ thoáng qua, bây giờ không cần nhìn nữa rồi, không phải là nàng. Nếu là nàng thì sao có thể dễ dàng để cho người khác bắt? Cho dù bị thương nặng thì nàng cũng sẽ tìm mọi cách trốn cho bằng được, nói gì đến chuyện tình nguyện hầu hạ người khác, dè dặt không dám nói tiếng nào?
Trái lại nữ thích khách vừa rồi, giọng nói lạnh lùng đó, cùng với thân thủ cao siêu nhạy bén kia…
Hiện tại hắn đã có thể tám phần khẳng định thân phận của người kia.
Nghĩ tới đây, hắn không khỏi có chút ảo não, dầm mưa một ngày đã khiến đầu óc hắn hỏng rồi sao? Cho dù biết nhưng hắn vẫn không phái thủ hạ cùng thị vệ phủ thành thủ đi truy lùng thích khách. Điểm mâu thuẫn này khiến hắn nhất thời có chút không rõ trong lòng mình nghĩ gì, không muốn có thêm sự cố, vẫn còn do dự hoài nghi, hay là, không hy vọng nàng rơi vào tay người khác?
Quyết định không suy nghĩ nữa, nam nhân đứng dậy đi đến hồ tắm phía sau bình phong, vừa đi vừa cởi ngoại bào ra, tiện tay ném xuống đất, trên người chỉ còn áo trong bằng vải bông trắng, đầu tóc đen như mực xõa ra tán loạn ở sau lưng, mặt trắng mịn như ngọc, đôi môi đỏ sẫm, ánh mắt thâm trầm, toàn thân lộ ra vẻ tuấn mỹ yêu diễm.
Cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi!
Chàng công tử nhủ bụng, hắn chỉ là muốn mang đồ của mình về mà thôi.
Trong ánh đèn chập chờn, chàng công tử trẻ tuổi đã cởi áo trong xuống để lộ bắp tay cường tráng, tiến vào gian phòng phía sau bình phong. Cửa phòng vừa được mở ra thì hơi nước ấm áp bốn phía liền lập tức ập vào người.
Sở Kiều vẫn cúi đầu, một mực không hề ngẩng đầu lên nhìn nam nhân nọ một cái. Đúng vậy, cô gái một thân y phục đỏ bằng lụa mỏng này chính là Sở Kiều. Lúc đông đảo binh sĩ phủ thành thủ tụ tập ngoài cửa, cho dù có lòng tin với năng lực của bản thân đến đâu nữa thì nàng cũng biết, cho dù trong tay thêm một khẩu AK607 tự động thì nàng cũng không thể toàn thân thoát khỏi nơi này. Hơn nữa, không kể số lượng binh sĩ trong phủ thành chủ thì cũng phải tính tới hệ thống phòng ngự của thành Ổ Bành. Bây giờ bên ngoài đang có nhiều thị vệ trang bị đầy đủ lùng bắt thích khách như vậy, cộng thêm nam tử giao thủ với nàng chỗ hành lang vừa rồi tuyệt đối không dễ đối phó.
Trong tình cảnh cấp bách, Sở Kiều chỉ có thể dùng hạ sách này, giấu cô gái bị mình đánh cho hôn mê, cởi y phục của nàng mặc vào người, dự định che mắt vượt qua kiểm tra. Quả nhiên, nàng thành công qua mắt Điền thành thủ, mà nam nhân thân thủ cao cường trước mặt, hiển nhiên không có hứng thú với nàng.
Sở Kiều cong khóe môi, có chút đắc chí trong bụng. Gã nam nhân ra vẻ đạo mạo này tốt nhất là không thích nữ sắc, để nàng có thể chọc cho hắn mắng một trận rồi đuổi ra, như vậy thì nàng có thể nghênh ngang đi ra trước mắt mười mấy tên hộ vệ ngoài kia rồi.
“Ngươi, tới đây!”
Vui quá sẽ hóa buồn, lúc Sở Kiều còn đang âm thầm vui sướng thì phía sau cửa phòng tắm đột nhiên vọng ra một giọng nói trầm thấp: “Chà lưng cho ta.”
Trong nháy mắt vẻ mặt Sở Kiều trở nên vô cùng phong phú, nàng nhướng mày, do dự không biết có nên lặng lẽ đi vào, sau đó thừa dịp hắn không để ý mà cho một đao kết liễu hắn. Nhưng nam nhân bên trong lại nói thêm một câu khiến nàng thả lỏng cả người.
“Sau đó ngươi có thể đi ra ngoài.”
Không vũ khí, không ám chiêu, không đánh lén, tất cả đều là công phu chân chính danh xứng với thực, không hề có chút kỹ xảo hào nhoáng mà toàn là một chiêu đổi mạng, vô cùng quyết liệt.
Tiếng *bôm bốp* không ngừng vang lên, sau khi giao đấu mấy chục chiêu, khuỷu tay và đầu gối cả hai đều tê dại, đau đến không còn cảm giác. Nhưng hai người vẫn liều mạng tấn công, không ai mở miệng nói cũng không ai lên tiếng hét. Giao đấu với tốc độ bậc này, chỉ cần một chút phân tâm thắng bại liền sẽ rõ, vì vậy không bên nào dám trì hoãn đòn tấn công.
Hai người đánh tới đỏ mắt, lúc tứ chi cũng sắp rã rời thì bỗng nhiên tay lại như tia chớp vung về phía cổ họng đối phương. Chiêu thức chết chóc! Thế lực ngang nhau!
Năm ngón tay hai người cùng lúc chộp được yết hầu của đối phương, chỉ cần một bên có chút cử động thì người còn lại chắc chắn sẽ không chút nhân nhượng bóp vụn cổ họng đối phương. Môt thoáng sau cả hai liền vô cùng ăn ý đồng thời từ tốn giơ cánh tay còn lại lên, khẽ ra hiệu đình chiến.
Đồng quy vu tận? Đồ ngu mới làm thế!
Sau đó tựa hồ như là cùng một lúc, hai người đồng loạt thả tay đang bóp cổ đối phương ra, chậm rãi rụt lại tỏ vẻ tạm thời hòa hoãn. Ngay lúc này một đợt nước nóng mới được rót vào trong bể tắm, tiếng nước ào ào như đê vỡ. Mà trong nháy mắt đó, hai bàn tay vốn đang lui về lại đồng loạt tiến lên nắm lấy cổ họng đối phương. Cả hai không hẹn mà cùng đồng thời lạnh lùng liếc mắt về phía đối phương.
“Hèn hạ!” Hai chữ vô cùng đều nhịp, cơ hồ là cùng lúc ra khỏi miệng.
Song ngay sau đó, nam nhân lại đột nhiên đá vào một cái thùng gỗ bên cạnh bể tắm, mượn lực trơn trợt dưới chân ngã người ra sau rồi lập tức đứng dậy, không hề để ý tới Sở Kiều mà xoay người chạy như điên ra ngoài.
Nữ nhân này thật sự là một cao thủ vật lộn siêu cấp, hắn hoàn toàn không cần thiết phải liều mạng với nàng. Chỉ cần ra được khỏi phòng tắm thì bên ngoài sẽ nghe được tiếng đánh nhau bên trong, khi đó hắn sẽ không cần phí công đối phó với nàng nữa.
Thế nhưng Sở Kiều cũng phản ứng cực nhanh, nàng chợt chồm dậy, trong tích tắc đã xoay người bám sát gót nam nhân đang chạy ra ngoài.
Ánh mắt và động tác đều cùng một lúc, ngay cả hướng chạy cũng y như nhau. Nam nhân bị Sở Kiều liều mạng tóm được một chân, đành phải gắng dùng chân còn lại đá văng cửa phòng tắm, vang lên một tiếng *ầm* thật lớn.
Sở Kiều chợt cảm thấy da đầu tê dại, biết tiếng động này đã kinh động đến đám hộ vệ ở ngoài, nhiều nhất ba giây người bên ngoài nhất định sẽ phá cửa xông vào, khi đó cung tên đao kiếm bốn phía, nàng có chạy đằng trời.
Cơ hội duy nhất chính là trong vòng ba giây phải giải quyết nam nhân này, sau đó mang hắn lên cái giường siêu to siêu xa hoa nọ, bày tư thế mập mờ để qua mặt đám người sắp xông vào kia.
Cũng không kịp suy xét xem kế hoạch này rốt cuộc có bao nhiêu sơ hở, Sở Kiều lập tức lao tới, vừa chạy vừa giật áo choàng lụa mỏng khoác trên người xuống, chỉ để lại một chiếc áo ngắn cùng quần lót nhỏ xíu bên trong. Nàng mạnh mẽ đạp tường phi thân lên, mượn lực quán tính lao thẳng lên người nam nhân, đánh một quyền vào giữa lưng hắn. Cả hai cuộn vào nhau thành một cục, cùng lúc ngã nhào lên mặt giường mềm mại xa hoa.
Lúc này đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài tới rất gần, cho dù là bắt hắn cùng đóng kịch qua mặt hộ vệ hay bắt hắn làm con tin, cả hai biện pháp đều cần một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải khống chế hắn trước!
Trong nháy mắt đó, Sở Kiều thậm chí cảm thấy mình tựa hồ như phát điên. Cổ tay hai bên chuyển động một cách linh hoạt, chỉ trong phút chốc cả hai đã giao triền hơn hai mươi chiêu, tay đỏ ửng, khủy tay cũng sưng phồng. Cuối cùng, khi tiếng chân ở ngay ngoài bệ cửa, Sở Kiều rốt cuộc thành công theo ý nguyện chộp được cổ nam nhân kia, nhưng nàng cũng phải trả giá cao, cổ của nàng cũng bị hắn nắm chặt.
Tình huống giống như lúc trước, thực phải đồng vu quy tận?
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa mãnh liệt cùng với tiếng kêu lo lắng của bọn hộ vệ.
Ánh đèn trong phòng vô cùng mờ ảo nhưng vẫn có thể nhìn rõ mặt của người đối diện. Đến lúc này một nam một nữ đã giằng co hết nửa buổi tối mới có cơ hội ngẩng đầu lên nhìn xem đối phương rốt cuộc là thần thánh phương nào. Song vừa nhìn rõ dung mạo nhau, hai người đều đồng thời miệng há to như hai kẻ ngốc, mắt trừng lớn, cả người cứng ngắc như xác ướp.
*Bốp* một tiếng, cửa phòng bị đạp ra, đám binh sĩ đồng loạt xông vào phòng, người hộ vệ trẻ tuổi đi đầu lớn tiếng kêu lên: “Tứ thiếu gia! Tứ thiếu gia! Đã xảy ra chuyện gì?”
Nhưng sau khi nhìn thấy tình huống trên giường, tất cả đều nghẹn họng, mắt nhìn trân trối, mặt lộ vẻ sợ hãi cùng kinh ngạc.
Cả gian phòng hỗn loạn như vừa bị tặc nhân viếng thăm, mặt đất ướt sũng nước, thảm lót xộc xệch, chăn bị kéo quá nửa xuống đất, y phục vương vãi khắp nơi. Mà trên mặt giường rộng rãi, một nam một nữ đang quấn lấy nhau trong tư thế vô cùng ám muội, đang trợn to mắt nhìn đối phương, sau đó liền cùng lúc nhìn ra cửa.
“Ai bảo các ngươi tiến vào?!”
Trong tích tắc, nam nhân trên giường mặt đỏ tía tai phát ra một tiếng quát như sư tử rống rung chuyển cả đất trời. Đám người vừa xông vào nhất thời mặt xám như tro, có mấy người nhát gan còn thậm chí ngã phịch ra trên mặt đất.
Không đầy ba giây đồng hồ sau đó, cửa phòng liền lập tức được đóng lại một cách cẩn thận, đám hộ vệ như chim sợ cành cong rón rén lùi ra, không còn chút phong phạm của cao thủ từng trải.
Ngây ngẩn một hồi lâu, hai người duy nhất còn lại trong phòng đồng loạt xoay đầu lại lạnh lùng quát lớn: “Tại sao lại là ngươi?”
Lời bình của kirowan: Đọc chương này thật sướng nhưng sao bạn Nguyệt bị mất hình tượng thế này, bị đánh như cái đầu heo.
Theo dịch giả thấy: có thể anh Nguyệt đang bị cảm, cộng thêm ở trong bồn tắm và bị đánh bất ngờ nên không kịp trở tay. Chưa kể 2 người đang naked nữa. mà công nhận chị Kiều dữ dội thiệt, thế này mới là nữ cường chân chính.