Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 399 : Vẽ mi trong khuê phòng
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Đêm khuya, Gia Cát Nguyệt vẫn còn ngủ mê man, Sở Kiều đang thay thuốc cho hắn, miệng vết thương không hề bị nhiễm trùng và được xử lý rất sạch sẽ, có thể nhìn ra được thủ pháp băng bó của nàng hết sức thành thục.
Bên ngoài tối mịt, không biết đã qua bao lâu thì Gia Cát Nguyệt mới mơ màng mở mắt, bụng kêu réo vì đói, toàn thân đau nhức. Trên người hắn mặc một kiện trường sam bằng lụa đen, là loại mỏng mỏng dùng trong phòng tắm kia, chất liệu rất mềm mại, sờ nhẵn mịn, mặt vải còn có thêu vài đóa lan vàng.
Sở Kiều liếc người trên giường một cái, thấy hắn vẫn ngồi yên, ánh mắt mông lung như còn chưa tỉnh ngủ. Gia Cát Nguyệt cũng không nhìn nàng, chỉ chậm rãi nhíu mày, không nhịn được làu bàu một chữ: “Trà.”
Sở Kiều cầm chén nước đưa tới tay hắn.
Dường như đang rất khát, hắn cũng không nhìn liền ngửa đầu uống, nhưng ngay sau khi liếm liếm đôi môi khô khốc, tựa như bây giờ mới cảm nhận được mùi vị thì liền ném cái chén văng sang một bên, xoay đầu lại tức giận nói: “Trà sâm!”
Vừa dứt lời, Gia Cát Nguyệt chợt sửng sốt, nhìn phản ứng của Sở Kiều hồi lâu mới vỡ lẽ, nhất thời nhớ lại tình cảnh của mình thì trừng to mắt, há hốc mồm cứng lưỡi.
“Còn ngủ mơ sao?” Sở Kiều không thèm để ý, vừa nói vừa nhảy xuống giường nhặt mảnh vỡ của cái chén lên, thờ ơ chỉ chỉ hộp thức ăn trên bàn, nói: “Trong đó có đồ ăn, tự mình lấy đi.”
Gia Cát Nguyệt rất ít khi thất thố như vậy, hắn hít sâu một hơi cố tự trấn định, cảm giác được đầu vai đau đến tê dại thì nhíu chặt chân mày, lên tiếng hỏi: “Tại sao không nhân cơ hội mà chạy trốn?”
“Muốn lắm chứ.” Sở Kiều bĩu môi, quay đầu lại nhìn hắn: “Nhưng người của ngươi bao vây bốn phương tám hướng quanh cái phòng này, không ngừng mở to mắt nhìn cả ngày lẫn đêm, ta chạy bằng cách nào?”
Gia Cát Nguyệt hừ lạnh, “Cũng thực thẳng thắn.”
Sở Kiều khẽ nhún vai, “Với ngươi, không cần phải quanh co.”
Dọn dẹp tàn cuộc trên mặt đất xong, Sở Kiều đi tới bên giường khoanh chân ngồi xuống, nhìn thẳng vào mặt Gia Cát Nguyệt, bình tĩnh nói: “Nói đi, ngươi muốn thế nào?”
Gia Cát Nguyệt liếc nhìn nàng một cái, ngay sau đó xuống giường, không nói tiếng nào cầm lấy hộp đựng đồ ăn trên bàn, định lấy thức ăn ăn ra nhưng khổ nỗi bả vai bị thương khiến hành động có chút bất tiện. Vì vậy hắn quay đầu lại, rất tự nhiên ra lệnh: “Tới đây, hầu hạ ta ăn cơm.”
Sở Kiều nhất thời nhíu chặt chân mày, không hề động đậy.
Nam nhân vẫn rất vô lại đi tới ngồi xuống cái bàn bên cạnh, “Ta bị đói tinh thần sẽ không tốt, không muốn nói chuyện với người khác. Muốn hỏi gì thì chờ ta ăn no rồi hãy nói.”
Sở Kiều *hừ* một tiếng rồi nhảy xuống giường, bình tĩnh mở hộp thức ăn ra, ngón tay có hơi run rẩy trắng bệch. Nàng nhanh chóng lấy chén canh ra, dùng sức đặt xuống trên bàn. Không ngờ lại nghe *cạch* một tiếng, đáy chén canh bằng sứ nhất thời vỡ vụn, nước canh bắn tứ tung. Gia Cát Nguyệt kêu một tiếng rồi nhảy lên, nhưng nước canh vẫn bắn hết lên người hắn, đủ loại ngân nhĩ rong biển dán đầy trước ngực như vật trang sức, nước canh vẫn còn nóng nên khói bốc nghi ngút.
Gia Cát Nguyệt sầm mặt, nhìn thân thể nhếch nhách của mình thì hai mắt như muốn phun lửa. Cuối cùng hắn xoay người đi về phía phòng tắm, vừa đi vừa trầm giọng nói: “Tới đây, lau người cho ta!”
Phòng tắm? Lại là phòng tắm!
Gia Cát Nguyệt mặc quần dài bằng gấm đen, nửa trên để trần, thản nhiên đứng trong phòng tắm, đưa mắt liếc nhìn Sở Kiều đứng ở cửa, khẽ hừ, “Sao còn đứng đó? Tới đây!”
Ngực Sở Kiều phập phồng, nàng hít vào thật sâu, buông lỏng nắm tay, buông ra liền lại nắm chặt, cứ thế phải mấy lần thì mới rốt cuộc nhấc chân bước vào phòng tắm. Vừa đi nàng vừa thuận tay lượm một cái thùng gỗ lớn lên, tùy tiện múc đầy nước nóng trong hồ tắm rồi hùng hổ đi tới.
Nhìn ánh mắt âm u cùng vẻ mặt lạnh như băng của Sở Kiều, Gia Cát Nguyệt có lớn gan tới đâu cũng không tránh khỏi có chút e dè, hắn vội vàng lui về phía sau, thậm chí còn không tự chủ bày tư thế phòng ngự, cẩn thận hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Sở Kiều nhấc thùng gỗ chứa đầy nước nóng lên, một tay đỡ đáy thùng, tùy ý đáp: “Không phải muốn ta lau người cho ngươi sao? Không làm ướt thì lau thế nào?”
“Ta đang bị thương!” Nam nhân trẻ tuổi cau mày, chỉ vào ngực mình lớn tiếng kêu lên.
“Đúng.” Sở Kiều gật đầu, “Nhìn thấy được, là do ta đâm.”
“Vậy còn định cứ như vậy dội nước lên?”
“Không dội ướt thì làm sao lau?”
Vẫn lặp lại: “Nhưng ta đang bị thương.”
“Á! Đồ khốn khiếp, nhẹ chút được không!”
…………………………………………………………………………………………………………………
Gia Cát Nguyệt luồn ngón tay qua từng lọn tóc đen mượt như tơ, vén lại thành một búi nhỏ ở sau ót rồi dùng một dải lụa gấm buộc lại, phần tóc óng ả còn lại được thả xuống hờ hững trên vai. Sau đó hắn tùy tiện quét mắt qua hộp trang điểm, cân nhắc một chút rồi cầm một cây trâm hoa lan cắm vào búi tóc, chỉ để lộ bông hoa khẽ rung rung theo từng cử động của thân chủ. Tua rua trâm cài buông xuống hai bên, tóc mái lưa thưa để lộ vầng trán mịn màng, mi tâm chấm một nốt chu sa đỏ thắm, chấm bút vẽ mày như họa, nét mảnh như lá liễu, phấn hồng phớt qua đôi má trắng trẻo, hai mắt sáng long lanh. Trong nháy mắt, ngay cả Sở Kiều cũng không nhận ra người trong gương.
Gia Cát Nguyệt mở tủ quần áo ra, lười biếng nói: “Chọn một bộ đi.”
Sở Kiều nhìn cũng không nhìn, tùy tiện lấy ra một bộ vũ y bằng lụa trắng thì liền bị Gia Cát Nguyệt giật lại. Nam nhân kinh thường nói: “Cả ngày không phải trắng thì là đen, đưa tang sao chứ?”
Ngón tay hắn lướt qua đống y phục đủ màu trong tủ, cuối cùng chọn ra một bộ màu xanh nhạt, thân áo thêu chim loan năm lớp tinh xảo, váy xòe rộng, từng tầng từng tầng chồng lên nhau, mềm mại như mây. Đai lưng làm nổi bật eo thon, ống tay áo thật rộng, phần vai bó sát, mặc bộ y phục này lên người, khi đi lại tà váy sẽ chuyển động lả lướt như nước.
Sở Kiều nhìn mình trong gương, hơi có chút ngây dại. Trong gương phản chiếu một cô gái kiều mỵ động lòng người, mắt sáng như sao, vẻ mỹ lệ ngời ngời mang thêm vài phần sắc bén.
Gia Cát nhìn thấy cũng có hơi ngẩn ngơ, nhưng cũng chỉ thoáng cái hắn đã khẽ bĩu môi, nhàn nhạt nói: “Ăn mặc trang điểm tử tế thì nhìn cũng ra dáng con gái một chút.”
Sở Kiều lạnh lùng trả lời một cách mỉa mai: “Tay nghề của ngươi cũng thuần thục đó.”
Gia Cát Nguyệt hơi sững sờ, nhưng cũng chỉ hừ lạnh chứ không đáp lại lời nói mỉa của nàng. Hắn ném tấm khăn lụa mỏng cùng màu với y phục ở trên tay sang một bên, lại chọn lựa hồi lâu mới lấy ra một tấm khăn vuông dày cộm như có thể làm vớ chân trùm lên đầu Sở Kiều, hoàn toàn che kín mặt nàng.
Sở Kiều mở to mắt thì cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, lập tức không vui nói: “Làm gì vậy? Đây là khăn dùng để chắn gió cát, đội cái này thì sao ta có thể thấy đường mà đi?”
Gia Cát Nguyệt không nói gì, phủi cánh tay đang định giật chiếc khăn xuống của nàng, lạnh lùng nói: “Không thấy đường thì cứ đi theo ta.”
Sở Kiều một bụng bực bội, đội cái khăn dày như vậy thì còn phải trang điểm làm gì?
Nàng cẩn thận bước một bước thì lại suýt nữa đụng vào thành bàn.
“Ngốc chết đi được!” Gia Cát Nguyệt tiến lên kéo tay nàng, tức giận nói: “Theo ta!”
Sở Kiều ra sức giằng co, “Buông ra!”
Gia Cát Nguyệt bỗng nhiên quay đầu lại đưa tay nắm lấy cằm Sở Kiều khiến nàng cả kinh, còn tưởng hắn muốn động thủ với mình. Nàng lập tức phất tay áo đưa chủy thủ giấu dưới tay áo kề lên cổ Gia Cát Nguyệt, động tác nhanh đến kinh người.
Không ngờ Gia Cát Nguyệt vẫn như không nhìn thấy thanh chủy thủ kia, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, nói một cách âm trầm: “Nếu ngươi còn nhiều lời nữa thì ta thật không ngại cùng ngươi đồng quy vu tận.”
Dứt lời hắn lạnh lùng thả cằm thiếu nữ ra, đưa tay nắm lấy tay nàng, xoay người đi ra ngoài.
“Canh kỹ cửa phòng, không cho bất kỳ ai tiến vào!”
“Dạ!”
“Đi thôi, còn nghĩ gì thế?” Gia Cát Nguyệt không nhịn được khiển trách một tiếng rồi kéo Sở Kiều ra khỏi cửa phòng.
Nguyệt Thất vội vàng dẫn người đi theo sau, mấy tên thị vệ ở lại canh chừng gian phòng gật gù nhìn theo bóng lưng đoàn người, một tên thở dài nói: “Xem ra thiếu gia rất thích cô gái này, ra ngoài cũng mang theo.”
“Không chừng chuyến này trở về từ Biện Đường, trong phủ chúng ta sẽ có chuyện vui rồi, cho dù không phải là chính thê thì cũng có thể nạp làm thiếp, thiếu gia cũng đã đến tuổi nạp thiếp từ lâu rồi.”
…………………………………………………………………………………………………………………
Gió đêm dịu mát, cảnh vật ban đêm vốn nên yên tĩnh nhưng trong phủ Điền đại nhân lại đang phi thường náo nhiệt. Lúc Gia Cát Nguyệt mang Sở Kiều tiến vào tiền thính thì nơi này đang có khách ngoài ý muốn không mời mà tới