Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 1 : Tuẫn táng

Ngày đăng: 14:35 30/04/20


Edit + Beta: Như Heo.



Chương 1: Tuẫn Táng(*).



(*): Là một tập tục của vua chúa thời xưa, hoàng đế băng hà, các phi tần thường được ban cho rượu độc, vải trắng,v..v. để tự sát rồi đem chôn cùng với hoàng đế gọi là tuẫn táng (aka chết chùm ^^).



Mùa đông Cảnh Nguyên năm thứ bảy, cuối tháng mười, trời giáng đại tuyết.



"Các ngươi sợ hãi cái gì, nếu như lần này người không qua khỏi, tất cả các ngươi đều phải chôn theo." Tại tẩm cung của đế vương vọng ra tiếng nói thiếu niên còn có chút non nớt, rồi chợt chuyển thành bi thương, thấp giọng khóc, "Hoàng huynh..."



Nam nhân nằm trên long sàng, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tuấn mỹ vô cùng xanh xao, nhưng khí chất uy nghi quanh thân đến vương vẫn không thể nào che lấp được. Người này chính là chúa tể vương triều Cảnh Nguyên - Ngu Cẩm Đường.



Cảnh Nguyên đế hai mươi lăm tuổi đăng cơ, xưng đế trị vì, chăm lo việc nước. Dân tộc Hung Nô dẫn binh xâm phạm bờ cõi, đế vương ngự giá thân chinh đánh lui địch hơn ba trăm dặm làm cho dân chúng khắp chốn vui mừng. Thế nhưng cũng vào lúc này đột nhiên truyền đến tin tức đế vương bị trọng thương, đại quân không thể không trở về kinh sớm.



Tẩm cung đế vương, ngoài điện Tử Thần, tuyết rơi lả tả đọng trên bậc thang cũng không người nào có tâm tư đi quét dọn. Thị vệ mặt áo giáp sắt nghiêm nghị đứng hai bên cầu thang làm cho không khí có phần trầm trọng lại càng âm u.



Đại Ngu đang trong thời kỳ cường thịnh lại xảy ra tai họa bất ngờ này. Không chỉ có Hoàng Thái Đệ(*) đang quỳ trong phòng khóc rống, mà Đại tướng quân hộ tống Hoàng Thượng hồi cung đứng ở ngoài điện cũng nhịn không được mắt hổ đỏ hồng. Đế vương băng hà, Hoàng Thái Đệ sẽ kế thừa ngôi vị, nhưng hôm nay Hoàng Thái Đệ mới là một tiểu thiếu niên non nớt miệng còn hơi sữa, nếu Hoàng Thượng không qua khỏi, e là Đại Ngu lại lâm vào thế cảnh bấp bênh.



(*): Em trai của Hoàng Thượng.



Lúc này, Đại tướng quân nhịn không được hướng người đang bị trói trên long trụ (cột) phun một ngụm nước bọt, ngẫm lại vẫn chưa thấy hả giận, liền tiến lên tung một nắm đấm về phía hắn.



"Sĩ khả sát bất khả nhục(*), Trương Hiếu Nhân ta một lòng vì quốc, mãng phu(*) ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?" Người bị cột vào trên long trụ, một thân triều phục quan văn, nhìn phục sức trên người hắn liền biết được người này phẩm cấp không tồi, tuổi tác trên dưới bốn mươi, nghênh cổ bày ra bộ dáng kiên trinh bất khuất.



(*): Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục.



(*): Người đàn ông thô lỗ, lỗ mãng.



"Một lòng vì quốc, cho nên ngươi mới cấu kết với tộc Hung Nô hành thích Hoàng Thượng!" Hai mắt Đại tướng quân đỏ hoe, một quyền đánh tới trên mặt Trương Hiếu Nhân, đem gương mặt nhất trương chính trực của hắn đánh lệch sang một bên.




Đồng tử Trương Hiểu Nhân co rụt lại, vẫn như trước ngẩng cao đầu.



"Hiện giờ thiên hạ thái bình, dân chúng an cư lạc nghiệp, Ngu Cẩm Đường bất quá chỉ muốn một cái hộ bộ thị lang, hắn đã vì thiên hạ làm nhiều như vậy, vì cớ gì thiên hạ không thể cho hắn khoái hoạt một ngày!" Tống Tiêu càng nói càng kích động, một kiếm hướng về phía ngực của Trương Hiếu Nhân. Ngu Cẩm Đường là một vị hoàng đế tốt, sát phạt quyết đoán, khai cương khuyếch thổ(*), nói hắn là Đại Ngu đệ nhất đế vương cũng không đủ, hắn đương nhiên có thể nhận lấy phần vinh quang này.



(*): Đại loại là mở rộng bờ cõi.



Máu tươi phun tung tóe, tân đế nhịn không được nhắm mắt lại, mở mắt ra, chỉ thấy Tống Tiêu đã rút lại bảo kiếm, thuận tay vung lên, hàn quang lóe sáng.



"Hoàng tẩu!" Tân đế ngăn cản không kịp, máu tươi đã nhiễm đỏ phượng bào minh sắc.



Tống Tiêu nhìn lên bầu trời xám xịt, cong cong ánh mắt, Đại Ngu đệ nhất đế vương, phải có Đại Ngu đệ nhất hoàng hậu chôn cùng. Phải rồi, lát nữa xuống đến Hoàng Tuyền, gặp lại tiên đế, nhất định phải cáo trạng Ngu Cẩm Đường lên cho tiên đế, để người giáo huấn hắn.



Cảnh Nguyên năm thứ bảy, cuối tháng mười, hoàng đế băng hà, Tống Tiêu thị lang, sinh tuẫn.



==========



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: "Lên sân khấu trước chính là công."



Đệ đệ: "Là ta ư?"



Ngư Đường(*): "Cút đi! Kiếp trước kiếp này, từ cổ chí kim, trẫm đều là công! Miễn có bàn cãi!"



(*): Ngu Đường đọc giống như Ngư Đường (tiệm nuôi + bán cá, ao cá), đoạn này tác giả chơi chữ:D



[Heo: Chương đầu tiên là cổ đại thiệt là khó, có gì sơ sót mong các tình yêu đóng góp dùm tui nhe ___



P/s: Có lẽ là sẽ 3 ngày một chương, nhưng mà chưa có lịch post chính xác đâu nha, tại tui còn đang "mò", "mò" xong tới đâu thì post tới đó. So... mấy bạn nhớ bấm cho tui nhơ (^0^)/]