Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 12 : Thần đây!
Ngày đăng: 14:35 30/04/20
Chương 12: Thần đây!
Edit + Beta: Như Heo.
Tống Tiêu nắm chặt bút lông màu đen trong tay, cây bút này là ngày hôm qua Ngu Đường cho y, cũng giống như năm đó lúc hắn được đề bạt lên chức hộ bộ, Thất vương gia cũng tặng cho y một cây bút như vậy.
...
"Cho ngươi." Ngu Cẩm Đường hai mươi ba tuổi, tiên y nộ mã, khí vũ hiên ngang, cưỡi con ngựa cao to đi ngang qua trước cửa hộ bộ, ném cho Tống Tiêu một cái hộp gấm, sau đó xoay người rời đi.
"Vương gia..." Tống Tiêu khó hiểu cầm chiếc hộp gấm, nhìn tuấn mã màu đen tuyệt trần đi xa. Tống Tiêu mở hộp gấm ra, bên trong là một cây bút lông thanh ngọc, cán bút xanh biết mượt mà mà đáng yêu. Chờ đến lúc y hồi gia mới phát hiện trong hộp còn có một tờ giấy nhỏ, bên trên chỉ viết năm chữ "Hạ Quân Trúc thiên tự".
Năm đó Tống Tiêu thiên thư thông tuệ, tuổi trẻ trúng cử, mười lăm tuổi làm lễ trưởng thành, lấy tự Quân Trúc.
...
"... Những văn tự này thường được khắc lên trên mai rùa, khi đó chủ yếu dùng để bói toán cát hung..." Giáo viên lịch sử là một mỹ nữ trẻ tuổi, mặc một chiếc sườn xám cách tân, thoạt nhìn trông có vẻ rất phục cổ, vừa giảng vừa đi đi lại lại trong phòng học.
Tống Tiêu nhìn nhìn sách giáo khoa còn đang tới mở trang "Thời kỳ đồ đá" của Ngu Đường, lấy một tờ giấy nháp viết vài chữ nho nhỏ "Lịch sử cũng sẽ tái sinh", viết xong, lại xé nát vo thành một cục quăng đi.
Y không thể thừa nhận một cách dọa người như vậy được!
Ba tiết học gian nan trôi qua, học sinh đều ra ngoài chơi đùa, chỉ có Tống Tiêu vẫn còn ngồi đó, nghiêm túc đọc sách Vật lý.
"Ngu Đường, chơi bóng không?" Vài nam sinh lớp khác từ ngoài cửa sổ thò đầu vào gọi Ngu Đường.
Ngu Đường ra hiệu với bọn họ, ý bảo bọn họ đi giành chỗ trước, sau đó đưa tay đóng quyển sách trên tay Tống Tiêu, kéo y chuẩn bị đi ra ngoài.
"Trời ạ, còn có chuyện này nữa sao?" Có nữ sinh ở phía sau thét chói tai, mặc dù mới tới hai ngày nhưng Tống Tiêu đã thích ứng được việc con gái nơi này thích đột nhiên hò hét như vậy, đặc biết hoạt bát.
Tống Tiêu đi ngủ sớm, Ngu Đường thừa cơ buông quyển sách trong tay xuống đi đến bên giường y, nhìn hàng mi dày mềm mại bị ánh trăng đầu hạ rọi thành một cái bóng, nhịn không được chống tay hai bên đầu Tống Tiêu nhìn cho thật kỹ.
Chấp niệm đời trước, đến đời này vẫn là chấp niệm, không bỏ xuống được, cũng không muốn bỏ xuống.
"Quân Trúc..." Ngu Đường khẽ gọi một tiếng, một tiếng này không biết chất chứa trong đó bao nhiêu ưu thương.
Môi mấp mấy, cuối cùng cũng không thể nói ra thành lời, Ngu Đường không ngờ mình cũng có lúc lúng túng như vậy, chậm rãi thở dài, đưa tay cầm điều hòa chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, đắp chăn lại cho Tống Tiêu, đứng dậy rời đi.
Tống Tiêu mở mắt ra, nhìn chằm chằm bóng dáng Ngu Đường, nhỏ giọng nói một câu: "Thần đây!"
==========
Tiểu kịch trường:
Ngư Đường: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Tiêu Tiêu: "Hoàng Thượng, áo trong của ngươi rớt rồi kìa."
Ngư Đường: "Nói bậy, trẫm còn đang mặc trên người đây!"
Tiêu Tiêu (khinh thường): "Sao ngươi không nói ngươi còn mặc quần lót luôn đi?"
Ngư Đường: "Ta cản bản không mặc."
Tiêu Tiêu: "... Lưu manh!"
[Heo: Thượng Ẩn đã lên sóng rồi đó có ai coi chưa ta? Thật sự là quá hay, quá đáng yêu, mỗi tập tui coi đi coi lại phải đến mấy lần lun á. Hình như này là bộ đam mỹ chuyển thể ổn nhất của má Sài, diễn viên thì đẹp khỏi chê luôn từ chính cho tới phụ, đã vậy còn theo sát rạt nguyên tác nữa chứ. Má Sài tui yêu má quá đi à, moah moah moah~~~]