Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 15 : Thẳng thắng

Ngày đăng: 14:35 30/04/20


Edit + Beta: Như Heo.



Chương 15: Thẳng thắng.



Quân mệnh không thể trái, Tống Tiêu nhìn thoáng qua vẻ mặt đương nhiên của hoàng đế bệ hạ, lau khô tóc, sau đó mới chậm rãi nằm xuống bên cạnh hắn.



Mặc dù đã chỉnh nhiệt độ cao lên, nhưng vẫn còn chút lạnh lẽo. Trên giường lưu lại nhiệt độ cơ thể ban nãy của Ngu Đường, làm Tống Tiêu vừa mới tắm xong không khỏi run lên, trong lòng tự nhiên nảy sinh mấy phần cảm giác hạnh phúc không rõ.



Lấy chăn phủ lên, bao cả người Tống Tiêu lại.



Tống Tiêu thoải mái thở ra một hơi, hai tay nắm lấy mép chăn cong mắt cười.



Ngu Đường dém chăn cho y xong, lại nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc này của y, không khỏi cười theo.



Đối với Tống Tiêu mà nói, một tháng không gặp hoàng thượng này chẳng làm y cảm thấy xa lạ. Chỉ là khi nhìn thấy hoàng thượng mười sáu tuổi như thế này này, cảm thấy đặc biệt mới lạ, nhịn không được lấy ánh mắt thưởng thức nhìn hắn.



Còn đối với Ngu Đường, hắn đã rất nhiều, rất nhiều năm chưa cùng Tống Tiêu ngủ chung trên một chiếc giường. Thế là thừa dịp Tống Tiêu nhét góc chăn, lặng lẽ đem bàn tay đã đổ đầy mồ hôi của mình chùi vào chăn, trên mặt vẫn làm ra vẻ như chẳng có chuyện gì xảy ra.



Hai người yên lặng thật lâu không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nhìn đối phương.



"Hoàng Thượng, ngươi khôi phục ký ức được bao lâu rồi?" Tống Tiêu ngẫm lại hành vi mấy ngày nay của hoàng thượng, thấy thế nào cũng giống như hắn đã rất quen thuộc với nơi này rồi.



"Đại khái năm năm trước." Một tay Ngu Đường chống đầu, tay còn lại bỏ ngoài chăn, chùi mồ hôi một cái, cuối cùng đặt lên người Tống Tiêu không chịu dời đi. Tống Tiêu hỏi một câu đáp một câu, không hỏi thì mân môi không nói tiếng nào.



Năm năm... Tống Tiêu chớp mắt mấy cái, cảm thấy thật kì diệu. Trước đây Ngu Đường lớn hơn y năm tuổi, bây giờ đến sớm hơn y năm năm, lại cùng tuổi với y, tóm lại Tống Tiêu luôn cảm thấy chuyện này giống như đã được vận mệnh sắp đặt sẵn.



"Trẫm vẫn là lớn hơn ngươi," Hoàng đế bệ hạ dường như đọc được suy nghĩ của Tống Tiêu, hừ một tiếng nói, "Sinh nhật của ngươi là tháng mười, nói đúng ra bây giờ ngươi vẫn chưa đủ mười sáu tuổi." Làm lớp trưởng, hắn đương nhiên có thể nhìn thấy ngày sinh của tất cả bạn học trong lớp.



"..." Tống Tiêu bĩu môi, người này, ngay cả tuổi tác mà cũng muốn hơn thua cho bằng được.



Đang nói, ký túc xá đột nhiên tắt đèn, màn cửa đã khép lại, cả phòng tối om.



Hai người không hẹn mà cùng an tĩnh chốc lát, Tống Tiêu mở miệng muốn nói, đột nhiên cảm thấy có khí tức ấm áp chậm rãi tới gần mình.



"Hoàng, Hoàng Thượng..." Mùi hương bạc hà nhàn nhạt, là mùi hương sữa tắm của Ngu Đường.
"Bạo dân." Ngu Đường bất thình lình nói một câu.



"Cái gì?" Tống Tiêu còn đang mệt rã rời, mơ mơ màng màng quay đầu nhìn hắn.



Ngu Đường nhìn Tống Tiêu, vốn là định thảo luận với y về dân ngôn và triều chính một chút, nào ngờ nhìn thấy đôi mắt vốn to tròn của y giờ đã híp thành một đường kẻ, trên đầu còn vểnh lên hai lọn tóc xoăn ngu ngốc, thế là lặng thinh không nói được câu nào.



Nhà mẹ vợ mình làm cái nghề dễ gây phiền toái như vậy, Ngu Đường thật sâu cảm thấy mình nhất định phải mau chóng nắm giữ nhiều quyền lực hơn nữa, như vậy mới có thể bào vệ được y. Vì vậy, lập tức nộp một tờ đăng ký tranh cử chức hội trưởng hội học sinh lên phòng giáo vụ.



Vì để tiết kiệm thời gian, trường học quy định chỉ có lớp trưởng mới có tư cách tranh cử. Bây giờ là thứ sáu, thời gian xác định là vào thứ hai.



Hai người vừa gặp nhau chưa được bao lâu đã phải tách ra, lần đau tiên Ngu Đường không thích cuối tuần: "Cuối tuần này đến nhà tớ làm bài tập đi?"



Tống Tiêu sững sờ, rồi quyết đoán lắc đầu, nhảy lên chiếc xe đến đón y rời đi. Đùa à, mới vừa gặp mặt không bao lâu đã đăng đường nhập thất(*), thái hậu sẽ nghĩ mình là người tùy tiện.



(*): nghĩa là vào nhà đó.



==========



Tiểu kịch trường:



Ngư Đườn: "Đi, theo ta về nhà!"



Tiêu Tiêu: "Không được, ta còn chưa xuất giá, sao có thể đến gặp cha mẹ chồng được?"



Ngư Đường: "Vậy ta đến nhà ngươi."



Tiêu Tiêu: "Làm gì?"



Ngư Đường: "Cầu hôn."



Tiền Gia Huy: "Chép miếng bài tập thôi mà, có cần bày vẻ như vậy không?"



[Heo: Chương 16 lên sau 1 tiếng nữa nha~~]