Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 45 : Giao thừa
Ngày đăng: 14:35 30/04/20
Chương 45: Giao thừa.
Edit + Beta: Như Heo.
Bộ phim này không chỉ Tống Tiêu xem không hiểu, mà những người khác cũng xem không hiểu.
"Cảnh tượng cắt nối không có logic, một giây trước còn ở trên đàn tế, một giây sau chẳng biết đã xuất hiện ở hoàng cung bằng cách nào?"
"Trang điểm cũng quá xấu, cái gì mà thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, đàn ông trong phim đều mù hết rồi."
"Lầu trên cậu không hiểu rồi, tất cả mọi người trong phim đều trang điểm thấy gớm, người nào người nấy nhìn chẳng khác gì dân chạy nạn, chỉ có nữ chính ăn mặc bình thường nhất, như vậy chẳng phải đã thành đệ nhất mỹ nhân rồi sao?
Nội dung vở kịch khó hiểu, cảnh tượng cắt nối không tự nhiên, lời kịch nhàm chán, ảnh đế ảnh hậu nguyên bản dùng để hấp dẫn phòng bán vé thì lại trang điểm quá khó coi. Fan hâm mộ dồn dập biểu thị, thần tượng của mình bị bộ phim này phá huỷ, vì bảo vệ hình tượng thần tượng trong lòng mình, dứt khoát không đi xem.
Tất cả các webside bình luận phim đều chấm điểm
Đến tuần thứ hai, nội dung bộ phim đã bị mọi người truyền tai nhau, người để ý tin bình luận phim ảnh căn bản sẽ không đi xem, mà người xem rồi phần lớn không muốn xem lại lần thứ hai. Vì vậy, đến tuần thứ hai, phòng bán vé đã bắt đầu ảm đạm.
Tống Tử Thành nhìn dữ liệu bên phòng tài vụ đưa đến, gắt gao cau mày, sau khi xem xong lập tức yêu cầu bộ xã giao nghĩ biện pháp lăng-xê cho bộ phim. Giải trí Tinh Hải bỏ tiền mua mấy nhà phê bình phim ảnh, bắt đầu viết bình luận tán dương và tin tức thông cáo.
Cái gì mà tác phẩm hoành tráng xưa nay chưa từng có, cái gì mà cảnh tượng thịnh yến hoành tráng. Thông cáo vừa ra, xác thực đã hấp dẫn được một nhóm người tới xem, nhưng khi rời khỏi rạp là bắt đầu mắng chửi nhà làm phim không thương tiếc.
Đạo diễn Lương Tần Mộc trong lúc chiếu phim nhận được lời mời phỏng vấn của giới truyền thông.
"Đạo diễn Lương, rất nhiều người xem tỏ vẻ không hiểu được
Lương Tân Mộc là một đạo diễn có tiếng trong nước, địa vị tương đối cao, giới truyền thông sẽ không tuỳ tiện đưa micro lên như đối với những nghệ sĩ khác, mọi người rất có quy tắc mà ngồi phía dưới.
Lương Tân Mộc hơn bốn mươi tuổi, hơi bị béo phì, ngồi sau bàn dài, vẻ mặt kiêu ngạo, chỉnh chỉnh chiếc mũ lưỡi trai: "Bộ phim này có ý nghĩa điện ảnh rất cao siêu, nội dung bên trong vô cùng có thâm ý. Bây giờ các người xem không hiểu là vì vẫn chưa đạt đến trình độ ý thức điện ảnh nhất định."
Nói cách khác chính là, các người xem không hiểu, là vì trình độ các người quá kém.
Lời vừa tung ra, trên mạng truyền thông đầy rẫy những tiếng mắng chửi.
"Xem không hiểu chính là trình độ thấp, vậy mấy người tính làm phim cho ai coi?"
"Được rồi, chúng ta trình độ thấp, để ổng trình độ cao ổng chơi một mình đi, chúng ta không phụng bồi."
...
Tống Tử Thành tức chết đi được, gọi điện thoại mắng Lương Tần Mộc một trận.
"Chúng tôi bên này ra sức tuyên truyền quảng bá, ông bên kia nói người thường xem không hiểu, ông đây là không muốn phòng bán vé ấm lên đúng không?"
Ký ức quá khứ dần dần khôi phục, những chuyện xảy ra mười sáu năm trước Tống Tiêu có thể nhớ lại một cách mơ hồ, năm Tống Tiêu mười một tuổi, mẹ y cãi nhau với Tống Tử Thành sau đó bỏ ra ngoài, bị tai nạn xe cộ qua đời. Thân thể này của y biết hết mọi thứ, có điều không nói ra được, năm đó Tống Tiêu chỉ im lặng khóc một đêm, muốn gọi một tiếng mẹ, nhưng làm sao cũng không phát ra được âm thanh.
Khi còn bé Tống Tiêu thường ở trong sân vườn nhà ông ngoại chơi đùa, hôm nay trùng hợp nhìn thấy cây ngô đông kia, ký ức kiếp trước kiếp này đột nhiên dung hợp, dẫn đến việc hôn mê ngoài ý muốn này.
"Bác sĩ nói là bệnh tự kỷ, nhưng ông không tin," Ông ngoại chắp tay sau lưng, cười cười, "Ba hồn bảy vía thiếu một hồn, không hiểu thất tình lục dục, đương nhiên sẽ không khóc không cười."
Tống Tiêu sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía ông ngoại. Khúc lão đầu không nói thêm lời nào, quay người vào nhà, lưu lại một mình Tống Tiêu trố mắt đứng tại chỗ.
Ba hồn bảy vía thiếu một hồn, hồn này làm chủ thất tình lục dục.
Lời này nghe qua thật hoang đường, nhưng một lời này đã cảnh tỉnh Tống Tiêu. Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, nhưng y có thể mang theo trí nhớ kiếp trước, còn chuyện sâu xa thần bí nào không thể tin nữa. Trước đây ở nhà Ngu Đường nghe "thái hậu" đề cập tới, Ngu Đường khi còn nhỏ cũng mắc chứng tự kỷ, năm năm trước mới vừa khá lên.
Một ý nghĩ hoang đườg đột nhiên xuất hiện trong đầu Tống Tiêu, y và Ngu Đường, có lẽ, đã dùng mười mấy năm tuổi thọ của hai người kiếp trước, đổi lấy cuộc gặp gỡ đời này. Ba hồn bảy vía không đầy đủ, sống như xác chết di động. Thời gian mấy năm này, là dùng tuổi thọ đời trước để trao đổi.
Đã từng nghỉ chân trên cầu Nại Hà, nhưng không uống canh Mạnh bà, vì thế không thể quên được tiền duyên.
Tống Tiêu lấy điện thoại từ trong túi quần, bấm số Ngu Đường, chuông reo chưa đầy một tiếng đã có người người bắt máy.
"Còn chưa ăn cơm?" Ngu Đường bên kia dường như đang dùng bữa, nuốt đồ ăn xuống, đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
"Ừm, còn chưa bắt đầu," Tống Tiêu mím môi, "Hoàng thượng..."
"Hử?" Ngu Dường đứng bên cửa sổ, nhìn pháo hoa đằng xa, thật lâu cũng chưa nghe Tống Tiêu nói tiếp, "Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
"Không có," Tống Tiêu ngẩn đầu, nhìn bầu rời đỏ rực vì khói pháo, "Năm mới vui vẻ, còn nữa..."
"Còn cái gì?" Ngu Đường nghe vậy, không khỏi có chút khẩn trương.
"Mùng bảy ta sẽ trở về." Nói xong, Tống Tiêu lập tức ngắt điện thoại.
Ngu Đường ngơ nhác nhìn mấy chữ "Cuộc gọi kết thúc" trên màn hình di động, lời này trước lúc đi hoàng hậu đã nói rồi cơ mà, sao bây giờ còn nhắc lại làm gì? Đầu óc mơ hồ quay trở lại bàn cơm, đi được nửa đường đột nhiên dừng chân, hoàng đế bệ hạ trợn tròn mắt, hoàng hậu nhà hắn đây là... nhớ hắn?
==========
Ngư Đường: "Hoàng hậu nhớ ta rồi, ây dô!"
Đệ đệ: (¬_¬)
Ngư Đường: "Liếc mắt khinh thường cái gì, ngươi cảm thấy trẫm không có tiền đồ?"
Đệ đệ: ╮(╯▽╰)╭