Hoàng Tộc
Chương 1104 : Ly biệt(hạ)
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Cửu Thiên hơi mờ mịt nhận phong thư. Nội tâm nàng loạn cả lên, rối như tơ vò, có hằng hà sa số đầu mối. Nàng không biết mình nên gỡ ở đâu trước? Trong phong thư hình như có rất nhiều bản thảo, nàng tiện tay rút ra một tờ, chỉ thấy trên đó viết mấy chữ to "Trư Bát Giới ở rể Cao lão trang", bên dưới là dày đặc chữ nhỏ.
Tô Y nghển cổ nhìn, con mắt lập tức sáng bừng lên:
- A! Là truyện Trư Bát Giới, ta thích nhất đoạn này!
Cửu Thiên hơi ngây dại. Những dòng chữ này viết rất ngoáy, có chỗ nét mực cũng thiếu, có vẻ như rất vội vàng. Đây rõ là tối qua hắn viết ra. Một đêm hắn không ngủ rồi. Cửu Thiên phảng phất thấy Vô Tấn đốt đèn thức cả đêm, viết từng trang từng trang những chuyện này cho nàng, dường như thấy Vô Tấn đi qua đi lại, lo lắng hết lòng mà suy nghĩ...
Nàng cắn nhẹ môi, đôi mắt không khỏi đỏ lên. Một tần sương mù ướt át mà nàng cũng không phát hiện ra bao phủ đôi mắt đẹp của nàng.
Tô Y lại rút ra một tờ khác, kinh ngạc mà vui mừng kêu lên:
- Tỷ! Là Đường Tăng thu Ngộ Không đó!
Nàng không thấy đường nói lại, không phát giác ra có gì kỳ quái liền hỏi:
- Tỷ, tỷ làm sao vậy?
- Không có gì!
Mạng che mặt Cửu Thiên nên không lộ vẻ biểu hiện, chỉ thấy nàng nói khẽ:
- Chúng ta thật sự phải đi rồi!
Nàng lại thi lễ với Nghiêm Ngọc Thư:
- Đa tạ cậu!
- Cái này có gì mà phải đa tạ chứ!
Nghiêm Ngọc Thư khoát khoát tay cười nói:
- Phía sau xảy ra chuyện gì vậy?
Vô Tấn không nhịn được mà tò mò hỏi.
Lão Thất lập tức khôi phục vẻ ban đầu. Hắn vội vàng đi về phía Vô Tấn thấp giọng nói vài câu. Vô Tấn nhướng mày:
- Không thể nào!
- Ta tận mắt thấy mà, lừa gạt công tử sao được?
- Vậy hiện giờ hắn đang ở đó sao?
- Hắn còn đang ở đó, không phát hiện ra ta.
Vô Tấn lập tức chạy ra ngoài hiệu cầm đồ. Bọn họ thần thần bí bí thế khiến Hắc Trư cũng tò mò. Hắn lập tức hỏi luôn:
- Chuyện gì thế!
Lão Thất lắc đầu, lộ vẻ thương xót:
- Ôi! Một người mà ngươi không ngờ được đang trốn ở một góc khóc.
...
Vô Tấn bước rất nhanh, đi vào miếu Lão quân. Dọc theo tường vây của Dương Ký tửu lâu, hắn quả nhiên nghe được tiếng khóc nhỏ. Đây là tiếng khóc của một nam nhân, tựa hồ như truyền ra từ bên ngoài tường vây của Dương Ký tửu lâu.
Vô Tấn thả chậm bước chân, bước sát theo tường vây của Dương Ký tửu lâu đi về phía trước. Hắn len lén nhìn vào, nhất thời hoảng sợ. Chỉ thấy ông chủa của Dương Ký tửu lâu đang ngồi ở ngoài cửa hậu viện, bụm mặt khóc. Ông chủ Từ năm nay đã ngoài ba mươi rồi. Người từng trải như vậy còn có chuyện gì buồn tủi lắm sao?
Ánh mắt Vô Tấn còn nhạy bén hơn Lão Thất nhiều. Hắn phát hiện ra trên người ông chủ Từ có chút không thích hợp. Trường bào của hắn cũng có rất nhiều chỗ rách nát, trên tay trên cổ đều là vết thâm. Chuyện này là thế nào? Rõ ràng là bị người đánh. Là ai làm?