Hoàng Tộc
Chương 111 : Sư tử ngoạm
Ngày đăng: 00:40 19/04/20
Họ đã bị huyện lệnh Trương phát hiện ra, nhưng không biết tại sao, huyện lệnh Trương lại không đánh tiếng, cứ giống như là không hề nhìn thấy gì vậy, Lưu quản gia hoảng hốt kéo Vô Tấn, hai người lui ra khỏi sân, nhanh chóng rời khỏi từ một lối nhỏ khác, Vô Tấn không kìm được, quay đầu nhìn lần nữa, trong lòng thầm nghĩ:
“Xem ra huyện lệnh Trương này thực sự rất khôn ngoan, nếu đã khôn ngoan, tại sao Tô Hàn Trinh vừa đến nhậm chức, hắn đã nóng vội xông ra ứng phó chứ? Quả thật hơi kỳ lạ.”
Hoàng Phủ Bách Linh sống trong một căn nhà nhỏ màu đỏ hai tầng, được tường cao bao quanh, đây cũng chính là trung tâm của cả gia tộc, rất nhiều chuyện trong đại xảy ra, mọi người đều đến đây để báo cáo với lão gia.
Khi Lưu quản gia vừa dẫn Vô Tấn đi vào cửa, chỉ nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ trong sân chạy ra.
“Thái lão gia!”
Lưu quản gia vội vàng chặn chiếc xe ngựa lại, cửa xe đã mở, chỉ nhìn thấy gia chủ Hoàng Phủ Bách Linh cười híp mắt nhìn Vô Tấn,
“Có muốn đi cùng ta không? Giúp ta cầm chiếc gậy nào.”
“Tôn nhi rất sẵn sàng!”
Vô Tấn nhảy lên chiếc xe ngựa, đóng cửa lại, Hoàng Phủ Bách Linh lại căn dặn Lưu quản gia vài câu, rồi xe ngựa liền xuất phát, chiếc xe ngựa chạy nhanh men theo con đường nhỏ trong phủ, từ một phía khác chạy đến cửa lớn, đi qua chiếc cầu nhỏ, hướng về phía kinh thành.
“Cháu không muốn hỏi thử xem là đi đâu sao?”
Hoàng Phủ Bách Linh nhìn thấy vẻ mặt luôn buồn bã của Vô Tấn, liền không nhịn nổi cười hỏi hắn.
“Tôn nhi chỉ cầm gậy giúp tổ phụ, tổ phụ đi đâu, thì tôn nhi sẽ theo đến đó.”
“Ha ha! Đứa cháu khéo ăn nói này.”
Hoàng Phủ Bách Linh dùng gậy đánh khẽ vào đùi của hắn, trong mắt nở một nụ cười,
“Gậy này của ta so với côn mà cháu đánh Trác Ngọc thế nào hả?”
Vô Tấn biết là không thể giấu được ông nội, thấy ông cũng không có ý trách tội hắn, bèn cười nói:
“Tôn nhi không đánh hắn, hắn tự mình ngã thôi, ngã gãy cả chân.”
“Chỉ ngã một cái mà có thể gãy xương chân sao? Ta không tin.”
“Thế thì rất khó nói, nếu ngay cả trẻ con cũng có thể bị ngã gãy tay, thì xương chân của hắn sao không thể bị gãy vì ngã chứ?”
Sắc mặt của Hoàng Phủ Cừ có hơi không vui, quả nhiên là gặp hắn mà dám không quỳ, thật là vô lễ, hắn biết Hoàng Phủ Bách Linh có mấy chục người cháu, còn không biết đứa này là thứ mấy, e rằng chỉ là hắn cao to cường tráng, nên Hoàng Phủ Bách Linh dẫn theo hắn để làm gậy chống chăng, mặc kệ! bản thân đường đường là một huyện công, hà tất phải so đo với một thằng ranh con không có gia giáo chứ...
Hắn bèn cười, rồi không thèm đếm xỉa tới Vô Tấn nữa, đưa tay nói một cách khách sáo với Hoàng Phủ Bách Linh:
“Lão gia chủ, xin mời ngồi!”
Hoàng Phủ Bách Linh cũng không khách khí, ngồi xuống, một người tì nữ bước lên phía trước dâng trà, Hoàng Phủ Cừ bưng ấm trà bạch ngọc lên ngửi, hắn không kìm được lại liếc nhìn Vô Tấn, Vô Tấn thì cứ đứng ở phía sau của Hoàng Phủ Bách Linh, giống như một bảo tiêu không rời nửa bước, mà trước cơ thể cường tráng của Vô Tấn, Hoàng Phủ Cừ như cảm thấy có một áp lực vô hình, bèn chỉ vào Vô Tấn nói,
“Lão gia chủ, chuyện lát nữa chúng ta bàn có thể là sẽ hơi quan trọng, hay là để vãn bối lui ra trước đi!”
Hoàng Phủ Bách Linh quơ tay cười nói,
“Ta tuổi tác đã cao, có rất nhiều chuyện sẽ không nhớ được, cho nên dẫn nó đến, để nó nhớ thay ta một số chuyện, tránh lát nữa ra khỏi cửa lại quên mất.”
Hoàng Phủ Cừ thấy ông ấy không chịu để Vô Tấn đi, vô cùng thất vọng, bèn hỏi ông ấy:
“Hôm nay lão gia chủ đến thăm, là có chuyện gì vậy?”
“Haiz! Chuyện là thế này, Trác Ngọc đứa cháu ngu ngốc của ta bị người ta đánh gãy chân, e là không thể tham gia dự tuyển hộ tào chủ sự được nữa, gia tộc chúng ta thương lượng, muốn để thứ tôn Duy Minh thay thế nó tham tuyển, hy vọng huyện công có thể tiếp tục ủng hộ.”
Hoàng Phủ Cừ chau mày nói,
“Bên trên có quy định rất rõ ràng, các gia tộc bắt buộc phải là cháu đích tôn thì mới có tư cách tham tuyển, lão gia chủ cũng nên biết chuyện của quan trường, nếu muốn thay đổi quy định này, phải tốn rất nhiều sức người sức của đó.”
Hoàng Phủ Bách Linh đương nhiên là biết, hắn chẳng qua là muốn viện lý do để đòi thêm tiền, ông ấy đã có chuẩn bị về mặt tâm lý, liền hỏi thẳng hắn:
“Không biết là cần phải thêm bao nhiêu tiền nữa?”
Hoàng Phủ Cừ nhìn thấy ông ấy hỏi rất thẳng thắn, cũng liền không khách khí nữa, cười híp mắt, rồi giơ một ngón tay,
“Bằng chừng này!”
“Một vạn lượng?”
“Không! 10 vạn lượng.”