Hoàng Tộc

Chương 1122 : Uy hiếp Hoàng Phủ Cừ (hạ)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Ánh mắt của Hoàng Phủ Cừ lộ ra vẻ sợ hãi, Vô Tấn mỗi lời nói đều đánh trúng chỗ yếu hại của hắn, thân thể mập mạp khẽ run lên, tuy nhiên trong lòng hắn vẫn có vẻ không cao làm, không cam lòng bị một thiếu niên cưỡng ép.



Hắn tựa hồ như người sắp chết, bỗng nhiên hung dữ cả giận nói:



- Ngươi cho rằng ta không có biện pháp sao?



- Thân thể của ngươi nói cho ta biết bây giờ ngươi vô cùng sợ hãi, ta nói không sai chứ?



Vô Tấn dùng một ngữ khí nhẹ nhàng phảng phất như nhìn thấu Hoàng Phủ Cừ:



- Ngươi nghĩ rằng sẽ đem ta giết chết đúng không? Ngươi nghĩ đơn giản vậy sao, ngươi tìm sát thủ có thể vượt qua được Phong Truy Vân sao?



- Hóa ra là ngươi.



Hoàng Phủ Cừ nhớ tới Phong Truy Vân bị hắn đánh cho tàn phế mà hoảng sợ nhìn Vô Tấn, cảm thấy giống như Vô Tấn hiện tại có thể dùng một quyền đánh chết hắn, Vô Tấn thò tay lấy từ trên lưng Hoàng Phủ Cừ ra một con chủy thủ, đây là thứ bảo hộ của hắn, Vô Tấn ở trước mặt hắn, dùng sức một chút "rắc rắc" thanh chủy thủ cứ thế mà bị bẻ gãy làm hai đoạn, sau đó nhẹ nhàng ném ở bên cạnh hắn.



Hoàng Phủ Cừ cuối cùng cũng bị mất dũng khí cuối cùng, hắn uể oải ở trên mặt ghế, sau nửa ngày mới khàn giọng nói:



- Ta đáp ứng ngươi, tất cả nghe theo ngươi.



Vô Tấn cười cười hắn cảm thấy rất thoải mái đường đường là huyện công cũng phải dùng ngữ khí khúm núm nói chuyện với mình, loại cảm giác này thật là sảng khoái.



- Ngươi không phải cùng với Cao thị lang bí mật mở hội nghị sao? Ta muốn biết hắn đã ra quyết định gì?



- Hắn nói... muốn đưa Hoàng Phủ Duy Minh vào kinh.



Hoàng Phủ Cừ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vô Tấn theo dõi mình thì giơ tay lên:



- Ta thề với trời đây là nguyên văn lời nói của hắn không dám có nửa câu lừa dối.



Vô Tấn ra khổi phủ, nhìn thấy một gã nha dịch vội vàng chạy tới mới biết đó là Lý lao đầu, hắn thở hồng hộc nhìn Vô Tấn.



- Công tử.




- Đại nhân yên tâm không bị tổn thương tới nội tạng và gân cốt, ta đoán là thủ hạ của Trần thị lang, Ngô Đồng Tử, hắn tiễn pháp rất cao, đoán chừng hắn mai phục ở đại lao chờ chúng ta mắc câu.



Tô Hàn Trinh ho khan một tiếng từ từ hỏi:



- Thiên TInh ngươi ở đại lao làm gì?



Khuôn mặt của Trần Trực nóng lên, hắn cũng không muốn giấu diếm quay đầu lại nói với Tô Hàn Trinh:



- Tô đại nhân là ta sai Thiên Tinh đi, ông cũng hiểu rõ, ta làm tất cả là vì suy nghĩ cho đại nhân.



Tô Hàn Trinh minh bạch ý của hắn, trong lòng hắn thầm thở dài, vốn hắn dốc sức liều mạng muốn cứu Duy Minh, hiện tại trở thành bọn hắn muốn giết Duy Minh rồi, là cái gì đây?



Đúng lúc này ở bên ngoài truyền tới tiếng người:



- Lão gia Vô Tấn công tử đến có việc cần cầu kiến.



Tô Hàn Trinh và Trần Trực khẽ giật mình, Vô Tấn không phải đi Đan Dương quận sao? Tại sao vẫn ở Duy Dương huyện.



- Ta đi xem có chuyện gì?



Tô Hàn Trinh đi ra khỏi phòng, Trần Trực do dự một chút rồi cũng ra theo.



Ở trong thư phòng Vô Tấn dẫn người nhà đi tới, hắn liền vội vã thi lễ:



- Tham kiến Tô đại nhân Trần đại nhân.



- Vô Tấn đã xẩy ra chuyện gì, tại sao ngươi không đi Đan Dương?



Vô Tấn đem tất cả che giấu giống như không có chuyện gì phát sinh hắn giải thích cho Tô Hàn Trinh:



- Đại nhân ta muốn đi Đan Dương quận vốn đã ra ngoài rồi về sau lo lắng an toàn của hài tử cho nên trở về, ở Hoàng Phủ phủ vừa vặn gặp Hoàng Phủ Cừ, từ trong miệng hắn ta biết được đại ca suốt đêm đã rời khỏi kinh thành, ta ở huyện nha nghe ngóng đại ca đúng là đã mang đi, đại nhân tình hình khẩn cấp chúng ta cần phải áp dụng hành động.