Hoàng Tộc

Chương 1130 : Trao đổi(hạ)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Tô Hàn Trinh trong lòng lo lắng cho Duy Minh, hắn cảm thấy kéo dài

thời gian một khắc thì Duy Minh sẽ nhiều thêm nguy hiểm một phần, hắn

giống như muốn từ trong tay tử thần cướp Duy Minh lại vậy lập tức nhập

chủ đề:



- Cao đại nhân ta muốn bàn với đại nhân về chuyện của Duy Minh, ta cảm thấy đại nhân đã vu oan cho Duy Minh rồi, Duy Minh là danh môn đệ tử ở Duy Dương huyện là cống cử sĩ, đọc sách thánh hiền làm sao

có thể là chủ mưu ám sát sau lưng đại nhân được? Đại nhân không nên vì

xúc động nhất thời bỏ qua cho hung thủ thật sự.



Nói xong hắn đưa phong thư của Thân Quốc Cữu đặt trên bàn thản nhiên nói:



- Có người đặt thư một số thư tín công văn ở quận nha hình như là đồ của Cao đại nhân thì phải!



Cao Hằng biến sắc, quả nhiên là ở trong tay của Tô Hàn Trinh, hắn vừa tức

vừa bực chẳng quan tâm tới mặt mũi, lên giọng căm hận nói:



- Là tên tặc tử chết tiệt nào lấy đi đồ vật của ta, Tô đại nhân, chỉ có phong thư này sao?



- À.



Tô Hàn Trinh hời hợt nói:



- Còn có một số đồ vật, ngự sử trung thừa cũng cảm thấy hứng thú mấy lần

muốn hỏi hạ quan, nhưng mà những công văn thư tín này hạ quan không đưa

cho trung thừa, nói đây là vật phẩm tư nhân của đại nhân, người ngoài

làm sao có thể tùy tiện xem được?



Nói tới đây Tô Hàn Trinh giống

như cười mà không cười nhìn Cao Hằng chờ đợi hắn trả lời, mặt Cao Hằng

lúc trắng lúc xanh, hắn đã hiểu ý của Tô Hàn Trinh, chỉ cần thả người

kết án, hắn sẽ không đưa công văn này cho Trần Trực, song phương làm

giao dịch.



Cao Hằng cũng không tránh được nữa rồi, hắn chỉ co thể cùng với Tô Hàn Trinh thỏa hiệp, nhưng hắn cũng biết thả người không đủ còn phải đem án ám sát định ra nếu không Tô Hàn Trinh cũng không tin

tưởng hắn, nghĩ lại Hoàng Phủ Cừ hại mình, trong lòng hắn vô cùng oán

hận liền lạnh lùng nói:



- Ta đã bị đâm tóm lại là phải có câu trả lời, kỳ thật thương thé của ta là do một nữ nhân đâm mà nữ nhân này đã

mất tích, người đứng ở sau màn ta cảm thấy là Hoàng Phủ huyện công ngày

mai ta sẽ ghi một phần công văn trở lại hình bộ, Tô đại nhân cảm thấy


Thích Hinh Lan ở bên cạnh trượng phu nhẹ nhàng vuốt tóc của hắn, trong mắt tràn đầy yêu thương và ôn nhu:



- Huynh đừng nghĩ nhiều như vậy, nghĩ ngơi cho tốt, tổ phụ cũng phân phó như vậy.



Duy Minh cười gật đầu:



- Ta biết rồi, không suy nghĩ nhiều nữa, nương tử chuẩn bị cho ta một bầu rượu.



Lúc này Vô Tấn đang nhìn lên trời sao, bầu trời đặc biệt thanh tĩnh, mỗi

ngôi sao đều vô cùng sáng chói, hắn thích cảm giác này, từ lúc hắn còn

nhỏ hắn đã là người của thế giới khác, thích ngồi ở trước nhà nhìn những ngôi sao sáng ngời.



Bỗng nhiên hắn cảm thấy được một thanh âm giống như là chuột giữa đêm khuya vậy, từ ở trước đại đường truyền tới.



- Có trộm sao?



Vô Tấn nhanh chóng nhẹ chân đi về phía đại đường, hậu viện đại đường không khóa, chỉ treo rèm, Vô Tấn đẩy rèm ra nhìn vào trong đại đường chỉ thấy ở bên trong đó có một người dáng người béo mập đưa lưng về phía hắn, Vô Tấn từ từ đi tới, hung hăng đá vào mông của hắn.



- Ai da....



Bóng đen kia kêu to một tiếng, giống như bị đá sang mốt bên riồ.



- Ngũ thúc.



Vô Tấn nghe thấy thanh âm của bóng đen thì vội vàng thắp đèn lên, chỉ thấy ngũ thúc của hắn đang nằm đau khổ trên mặt đất, xoa xoa bờ mông mập.



- Ngũ thúc sao lại là thúc?



Vô Tấn gãi đầu vội tới đỡ hắn dậy:



- Thúc làm sao mà giống như kẻ trộm vậy?



- Tên tiểu tử hồ đồ này ta không phải là lo lắng đánh thức ngươi sao?



Hoàng Phủ Quý lại la lên



- Ai da... đau quá mau đỡ ta ngồi xuống.