Hoàng Tộc
Chương 1133 : Đổi đất(thượng)
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Ở trước cửa của tiền trang là một nữ tử mỹ mạo, nàng thấy Vô Tấn tiến vào cửa thì cười dịu dàng nhắc nhở hắn:
- Khách quan, tiền tiết kiệm cần ngoài năm mươi lượng bạc.
Đây là nhìn người mà nói, nếu như Vô Tấn mặc áo gầm trường bào ưỡn ngực đi
đường không coi ai ra gì thì không cần nhắc nhở có thể để hắn trực tiếp
đi vào nhưng Vô Tấn lại mặc trường bào vải xanh, trên người cũng không
có kim ngân gì hết, nữ nhân viên đương nhiên phải nhắc nhở hắn.
- Ta không có tiền, ta tới tìm Tề tứ lang nhà các ngươi, nói cho hắn biết, ta cùng với hắn bàn luận sinh ý.
Nhân viên cửa hàng lộ ra vẻ khó xử, Ông chủ Tề tôn quý cỡ nào, sao có thể
nói gặp là gặp, đúng lúc này ỏ phía sau lưng truyền tới một thanh âm:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Vô Tấn quay đầu lại thì thấy cửa sổ được mở chỉ thấy một trung niên nam tử đang thấp giọng nói với hắn:
- Ngươi là ai, ta biết ngươi sao?
- Tại hạ là chủ nhân của mảnh đất mà Tề gia muốn mua nếu ông là Tề Hoàn thì chắc biết tại hạ tới đây làm gì.
- À hóa ra ngươi là Hoàng Phủ Vô Tấn.
Tề Hoàn gật đầu phân phó cho điếm viên kia:
- Mời Hoàng Phủ công tử vào trong phòng chờ, chiêu đãi cho tốt không được lãnh đạm.
Xe ngựa đi vào cửa hông của tiền trang, nữ điếm viên kia liền kinh sợ cung kính nói:
- Công tử mời đi theo ta.
Vô Tấn cười nhạt một tiếng đi theo nàng tới đại đường, một tràng cảnh khí
thế bức người hiện ra trước mặt hắn ở trước đại đường trải thảm nhung,
trên tường có khảm bảo thạch lấp loáng, cho người ta cảm giác cực kỳ
tráng lệ.
- Ta sở dĩ không chịu cái giá một vạn năm nghìn lượng chính là vì mảnh
đất của tiệm châu báu Lý Ký rõ ràng đẹp hơn mảnh đất ta muốn mua một
bậc, mà hắn cũng chỉ bỏ ra một vạn sáu nghìn lượng bạc, hai khối đất
phân biệt rõ ràng, giá cả chỉ kém một nghìn lượng, Hoàng Phủ công tử,
công tử cho rằng như vậy hợp lý sao?
Vô Tấn nhìn qua hắn, tự tin rồi khẽ cười:
- Ta cảm thấy Tề tiên sinh tận lực chèn ép mảnh đất kia, nó nương tựa
tiệm châu báu Lý Ký, hai khối đất chỉ cách nhau một bước, tuy hơi xa phố khẩu một chút nhưng cũng là địa điểm rất tốt, cứ theo lời của Tề tiên
sinh nói nó chênh lệch một cấp bậc ta đã giảm giá một nghìn lượng, hơn
nữa Lý ký bán châu báu là tiệm đầu tiên mua chịu nhiều nguy hiểm cho nên ta cũng cho họ tiện nghi về phần Tề gia mua đất nguy hiểm đã không còn.
- Ngươi nói nguy hiểm không còn thật sao?
Tề Hoàn giống như cười mà không phải cười nhìn Vô Tấn.
Vô Tấn lắc đầu:
- Ta biết rõ ý của Tề tiên sinh, nếu như Trương huyện lệnh rời khỏi đây
thì sẽ có biến cố chứ gì? Nhưng ta có thể nói với Tề tiên sinh tuyệt
không có biến cố gì cả.
Những lời này của Vô Tấn khiến cho Tề
Hoàn lau mắt mà nhìn, những điều hắn muốn nói đều bị Vô Tấn khám phá ra, xem ra thiếu niên này cùng với Tô thứ sử quan hệ không hề bình thường,
khó trách hắn lớn gan lớn mật hủy cầu.
Nghĩ vậy hắn cười nói:
- Việc buôn bán luôn có mặc cả, Hoàng Phủ công tử không thể nhượng bộ một chút sao?
Vô Tấn mỉm cười lắc đầu:
- Như vậy đi ta cho tiên sinh một phương án, tiên sinh không tốn một đồng tiền, chúng ta trao đổi một miếng đất được không?
- Ngươi nói cái gì?