Hoàng Tộc

Chương 1138 : Tấn An lục dũng sĩ

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Trần Ang Bang rất có lòng tin mà cười nói:



- Tấn An lục dũng sĩ tuy tuổi tác đã cao nhưng mà hậu nhân của bọn họ vẫn còn.



- Ta cũng tin tưởng như thế.



Hoàng Phủ Bách Linh cười cười đem chủ đề chuyển sang chính sự:



- Ta lần này mời phụ thân của ngươi tới chủ yếu là muốn thương lượng một đại sự, hiện tại nói với ngươi cũng giống nhau.



- Hoàng Phủ tiên sinh cứ nói thẳng, vãn bối rửa tai lắng nghe.



- Ừ!



Hoàng Phủ Bách Linh trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói:



- Năm đó Thiên Phượng qua đời từng để lại di ngôn, bất kể là Duy Minh hay Vô Tấn đều không được giao thiệp với quan trườn, ta cũng hiểu hắn xuất

phát từ tâm tư bảo hộ nhi tử, ta cũng cho Vô Tấn đi học võ với Tửu đạo

sĩ, không được học văn, đối với Duy Minh ta cũng không cho hắn tham gia

khoa cử, nhưng ba năm trước đây ta bất hạnh bị bệnh, không quản húc được Duy Minh, kết quả hắn liên tục ba năm thi đậu ba kỳ thi, hơn nữa quyết

định năm nay đi thi tiến sĩ, ta ngăn không được rồi, thật đúng là thiên

ý, cho nên ta viết thư cho phụ thân của ngươi, muốn thương lượng một

chút, chúng ta tương lai phải làm sao bây giờ?



Trần Ang Bang đối

với chuyện Hoàng Phủ Duy Minh tham dự kỳ thi khoa cử không để ý lắm hắn

thấy Hoàng Phủ Bách Linh quá coi trọng chuyện này liền khuyên can:

truyện copy từ tunghoanh.com



- Vãn bối cảm thấy tiền bối đứng

nghĩ quá nhiều, thời gian trôi qua đã bốn mươi năm, chuyện năm đó cũng

không có ai nhớ kỹ, hẳn là cũng nên để Duy Minh đi ra ngoài một lần, lời nói thật khó nghe, Thiên Phượng congo tử không có tiếng tăm gì sống vài chục năm, cuối cùng sớm qua đời, cũng không ai để ý, hơn nữa Duy Minh

không phải là không có đường lui, còn có Lưu Cầu đảo, nếu như không đảo, Duy Minh công tử sẽ lên đó, làm quốc vương cũng không phải là tệ. Nam

tử hán đại trượng phu, ở trên quan trường không bằn oanh liệt rên đảo

một đời.




Hoàng Phủ Bách Linh nhướn mày, lại lo lắng hỏi:



- Vậy Vô Tấn thì sao, an toàn của hắn thì làm sao bây giờ?



Trần Ang Bang cười ha ha nở ra nụ cười:



- Vô Tấn thì không cần phải lo lắng, hắn võ nghệ rất cao cường, con trai

lớn của ta là Trần Khánh là đại sư huynh của hắn có nói, Vô Tấn có thiên phú học võ, tửu đạo sĩ dạy hắn một năm hắn đã vượt qua tất cả sư huynh

đệ, tiền bối không cần phải lo lắng.



Hoàng Phủ Bách Linh lúc này

mới nghĩ đến Vô Tấn đúng là một tên tiểu tử nhanh nhạy võ nghệ chắc chắn cũng rất cao cườn, mình không cần phải nghĩ nhiều, quan tâm sẽ loạn,

hắn thấy thời tiết không còn sớm nữa thì cười nói:



- Vậy được rồi, hôm nay nói tới đây thôi, về sau có chuyện gì có thể trực tiếp tìm ta.



Trần Ang Bang đứng dậy chắp tay nói:



- Tiền bối nhiều năm nuôi dưỡng phụ tử ba người bọn họ như vậy, Trần gia vô cùng cảm kích, ân này xin báo sau.



- À, đây cũng là duyên phận, có thể tiếp nhận Thiên Phượng công tử cũng

là vinh hạnh của Đông Hải hoàng phủ thị, Trần đảo chủ không cần đa lễ,

cáo từ!



Hoàng Phủ Bách Linh hướng về phía cửa đi tới, đi vài bước hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện trọng yếu:



- Suýt chút nữa ta quên mất Trần đảo chủ là cữu cữu của Duy Minh, đảo chủ có muốn...



Trần Ang Bang hiểu ý của Hoàng Phủ Bách Linh liền lắc đầu:



- Vãn bối đã nói qua với Vô Tấn rồi tạm thời không tiết lộ tin tức này

cho Duy Minh biết, không ảnh hưởng tới con đường làm quan của Duy Minh,

tiền bối cứ yên tâm.