Hoàng Tộc

Chương 1145 : Tấn An chi biến(hạ)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Vô Tấn quay đầu lại nhìn huynh trưởng hỏi.



- Ta có xem qua một cuốn bút ký tiểu thuyết, do Lễ bộ Thượng thư tiền triều Quách Lưu viết, hắn cũng chính là phụ thân của Quách Thuận phi. Trong cuốn tiểu thuyết

hắn cũng viết về câu chuyện đệ soán ngôi huynh, rõ ràng là phản ánh Tấn

An chi biến. Trong cuốn sách nói, thái tử mười tuổi không chết, thái tử

được sáu tên thị vệ tâm phúc của Ai Tông hoàng đế cứu thoát, chết thay

thái tử chính là con trai của một trong các thị vệ. Quách Lưu cũng vì

viết cuốn tiểu thuyết này mà bị ban cái chết, cuốn sách này bị cấm đoán

hủy bỏ, nhưng vẫn lưu truyền trong dân gian, tổ phụ có giấu một bản, ta

chính là nhìn thấy từ chỗ tổ phụ.



- Nếu như thái tử thật sự không chết, vậy hậu quả sẽ như thế nào?



Vô Tấn hình như có điều suy nghĩ hỏi.



Duy Minh lắc đầu:



- Ta cũng không biết, nhưng Ai Tông hoàng đế là một vị vua tốt, vô cùng

được lòng dân, có lẽ sẽ có một đám cựu thần trung thành với hắn, nhưng

hắn đã qua đời bốn mươi năm rồi, thời gian có lẽ đã xóa tan cừu hận,

trước kia triều đình tuyệt đối không cho phép nhắc đến Tấn An chi biến,

nhưng hiện tại không có gì cấm kị, Tô đại nhân không phải cũng thuận

miệng nói ra hay sao? Chứng tỏ chuyện này đã trở thành lịch sử, không có ý nghĩa hiện thực.



Duy Minh lắc đầu, hắn không có hứng thú với chuyện này, lúc này hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện khác liền vội hỏi:



- Vô Tấn, không phải đệ nói chúng ta sẽ có tiếp viện sao? Tại sao không thấy?



Vô Tấn ngắm nhìn trên mặt biển xa xăm phía trước đột nhiên xuất hiện một

chiếc thuyền buồm, tung bay lá cờ tam giác màu đỏ, cười nhạt nói:



- Huynh nhìn phía trước xem, không phải tới rồi sao?



Trần Anh và Hắc Mễ không đồng thời lên thuyền với Vô Tấn, bởi vì có Tô Hàn

Trinh tiễn đưa ở bến tàu , bọn họ lên thuyền sẽ tạo ra phiền toái không


- Khi trên biển ta đều ăn mặc như vậy, nếu ngươi muốn gọi ta là A Anh, ta cũng rất vui vẻ!



- Được, một lời đã định, sau này ta sẽ kêu ngươi là A Anh.



Vô Tấn lâu nay vẫn không muốn gọi nàng là Anh tỷ, vừa vặn thừa cơ hội này

hắn lập tức đổi giọng, hắn lại nhìn nữ tử trẻ tuổi phía sau, cười hỏi:



- A Anh, ngươi không ngại giới thiệu cho ta một chút chứ?



- Ngươi quên nàng rồi sao? Nàng là Ngu sư tỷ!



Trần Anh kinh ngạc nhìn Vô Tấn, nếu như Vô Tấn quên nàng, nàng còn có thể

hiểu được, thế nhưng tại sao ngay cả những người khác hắn cũng quên,

nàng bỗng nhiên có cảm giác, tựa hồ Vô Tấn cũng không phải tận lực quên

nàng, mà là trí nhớ của hắn thật sự có vấn đề.



Vô Tấn xấu hổ gãi đầu, cười nói với nữ tử:



- Trí nhớ của ta có vấn đề, ngay cả A Anh cũng quên, thật sự có lỗi!



- Không sao! Ngươi gần đây không nhớ được ai.



Nữ tử trẻ tuổi cười nhạt nói:



- Ta tên là Ngu Hải Lan, trước kia ngươi vẫn gọi ta là Ngu sư tỷ.



Khi nàng nói ra cái tên này, cách đó không xa, sắc mặt Duy Minh hơi thay đổi, ánh mắt hữu ý vô tình nhìn về phía nàng.



- Ngu sư tỷ, ta nhớ rồi.



Vô Tấn vội vàng mời mọi người:



- Khoang thuyền cũng đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người nhanh chóng vào phòng đi.