Hoàng Tộc
Chương 1148 : Ngu Hải Lan (hạ)
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Vô Tấn bỗng dưng quay đầu lại, tìm khắp nơi xung quanh, sương mù bao
phủ mặt biển rất nhanh, vừa rồi còn có thể trông thấy mặt biển tối đen
như mực, mà bây giờ đã không còn trông thấy mặt biển, khắp nơi đều là
sương mù mênh mông, giống như đang che giấu một loại ác thú, tựa như có
một đôi mắt hung ác trốn sau sương mù đang chăm chú nhìn bọn hắn, bốn
phía tràn ngập khí tức nguy hiểm.
Một loại dự cảm bất an mãnh liệt dâng trào trong lòng hắn, hắn la lớn với mọi người:
- Mọi người chú ý cảnh giới!
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy một bóng ảnh thuyền cực lớn giống như quỷ thuyền đột nhiên xuất hiện từ trong sương mù dày đặc, xuất hiện ở mạn thuyền
của bọn họ, sượt qua con thuyền lớn, chỗ gần nhất của hai chiếc thuyền
chỉ cách nhau không đến một trượng.
- A!
Một gã thủ hạ dựa vào mạn thuyền bên phải gần đấy, hét thảm ngã xuống bong thuyền, trước ngực hắn cắm một mũi tên.
Ngay sau đó lại có một tiếng hét thảm vang lên, mũi tên này lại do Vô Tấn
bắn ra, một bóng đen từ mạn thuyền bên cạnh rơi xuống, ngã xuống bong
thuyền, đây là tên địch nhân đầu tiên từ trên thuyền đối diện nhảy sang.
Đám hải tặc của Phượng Hoàng hội đều có kinh nghiệm phong phú, tất cả mọi
người đều ngồi xổm xuống, giơ cung nỏ lên bắn về phía con thuyền dày đặc bóng người đối diện, những tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, có
năm sáu người trúng tên rơi xuống biển, nhưng vẫn có hai người kịp nhảy
lên boong thuyền của bọn hắn.
Vào thời khắc nguy cấp này, Trần
Anh nhào người về trước, thân ảnh nhanh như bay, giống như một con chim
én xẹt qua mặt nước, nàng nhảy dựng lên từ trên bong thuyền, hai tay sắc bén đâm ra, hai cây thủy thứ đồng thời mạnh mẽ đâm xuyên qua trái tim
đối phương, Trần Anh lạnh lùng rút thủy thứ dính máu ra, hai thi thể
liền mềm oặt ngã xuống bong thuyền.
Nhưng Trần Anh vẫn không dừng lại, nàng liếc mắt, thấy một chiếc ván gỗ rất dài vươn tới, phía dưới
tấm ván có móc sắt sắc bén, một khi bị móc phải, hai chiếc thuyền sẽ khó lòng tách ra, giữa lúc động tác ám sát địch nhân mau lẹ, thân thể mềm
mại của nàng lại dùng một tư thế có độ khó cao nhảy dựng lên, một cước
đã tới gần tấm ván gỗ, tấm ván gỗ còn chưa kịp móc vào thuyền đã bị đá
rơi xuống mặt biển.
còn chưa biết phương hướng.
Thời gian dần dần trôi qua, chiến sự
hơi bình ổn, thuyền địch bên phải mạn thuyền, bất chấp nguy hiểm theo
ngày theo đuôi, đã bị bỏ rơi hơn hai mươi trượng, nhưng mặt khác hai
chiếc thuyền còn lại đã đuổi theo, lúc ẩn lúc hiện trong sương mù dày
đặc, bọn chúng tạo thành hình chữ “Phẩm” vây quanh con thuyền, tựa như
ba con báo săn, phối hợp ăn ý với nhau, từng bước đuổi con mồi vào lò
sát sinh của bọn chúng.
Một gã thuyền viên chạy tới, bẩm báo với Vô Tấn :
- Công tử, phương vị đại khái đã đoán được rồi.
Vô Tấn vui mừng vội hỏi:
- Chúng ta bây giờ đang ở đâu….
- Chúng ta ở ngoài phía đông Lai Châu ước chừng hai trăm dặm, chạy qua
Tiểu Tùng Thụ đảo, đã rời khỏi tuyến đường an toàn một trăm năm mươi
dặm, phía trước ba mươi mấy dặm chính là Giải Cước đảo.
Lúc này
Duy Minh cũng được một gã thuyền viên đỡ từ trong buồng đi ra, hắn say
tàu rất nghiêm trọng, sắc mặt trắng bệch, thân thể có vẻ hết sức yếu ớt.
- Vô Tấn, có thể cập bờ Giải Cước đảo một lát không….
Không đợi Vô Tấn trả lời, Trần Anh liền ở một bên lạnh lùng nói:
- Kết cục cập bờ chỉ có một, đó là bị tàn sát, nếu như ngươi không muốn bị đồ sát, hiện tại có thể nhảy xuống biển.
- Ngươi….!
Vô Tấn nghiêm nghị ngắt lời nàng:
- Ngươi nói vậy là có ý gì…