Hoàng Tộc

Chương 1151 : Đại chiến trên biển (Thượng)

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Vô Tấn vừa quay đầu lại đã thấy con thuyền đã chao đảo, cột buồm màu

đen cực lớn đang lao xuống đỉnh đầu hắn, hắn chấn động, ra sức lặn xuống mặt nước để tránh thoát cột buồm đập xuống, hơn nữa một khi con thuyền

chìm nghỉm, trên mặt nước sẽ xuất hiện vòng xoáy cực lớn, các vật thể

xung quanh hơn mười trượng đều bị hút vào đáy biển.



Hắn đi theo

Trần Anh, hai người một trước một sau rời khỏi con thuyền, bơi ra ngoài

trăm trượng, bọn hắn mới dừng lại, quay đầu lại nhìn, con thuyền vừa rồi đã biến mất, chỉ thấy trên mặt biển xuất hiện một vòng xoáy cực lớn,

tất cả mọi người trên thuyền và con thuyền đều bị cuốn vào biển sâu.



Vô Tấn và Trần Anh đưa mắt nhìn nhau, một loại kích động sống sót sau tai

nạn đồng thời dâng lên trong lòng bọn họ, bọn họ ôm chặt lấy nhau. Đây

cũng là một loại chúc mừng thắng lợi, những lo lắng kéo căng như dây

cung của Trần Anh đột nhiên đứt rời, một chút nức nở nghẹn ngào và nước

mắt vui sướng dâng lên trong lòng nàng, mãnh liệt khiến toàn thân nàng

run rẩy, thậm chí khiến nàng lại nghẹn ngào khóc lên:



- Đồ ngu xuẩn này, ta còn tưởng rằng ngươi đã chết!



- Không! Chúng ta đều không chết!



Vô Tấn ôm chặt nàng vào lòng mình, thì thào nói nhỏ vào tai nàng. Trần Anh sau khi cho nổ thuyền thành công, cũng không quay lại thuyền, mà bơi đi tìm Vô Tấn. Điều này khiến Vô Tấn có một loại cảm động sâu thẳm trong

lòng, bọn họ đúng là trùng phùng sau nguy hiểm.



- Không hay rồi!



Trần Anh kinh hãi kêu lên, tay nàng chỉ về phía trước:



- Vô Tấn, ngươi mau nhìn xem!




Tên hải tặc còn chưa dứt lời đã bị Ngu Hải Lan dùng kiếm đâm xuyên qua cổ

họng, một gã đại hán khác chặn ngang hướng nàng chạy tới, bị nàng tung

một cước đá bay, trường kiếm lăng lệ ác liệt đâm tới, huyết quang tung

tóe, trong chớp mắt, ba gã hải tặc đã bỏ mạng dưới lưỡi kiếm của nàng.



Sau khi bị nàng liên tiếp giết chết ba người, đám hải tặc cuối cùng cũng ý

thức được tình hình không ổn, bắt đầu điên cuồng từ bốn phương tám hướng chém giết về phía Ngu Hải Lan, nàng vừa đánh vừa lui, thối lui đến dưới đài cao trên cột buồm, lúc này sau đầu có tiếng gió vang lên, một gã

hải tặc từ bên trên nhảy xuống, ý đồ đâm nàng từ phía sau lưng, nhưng

Ngu Hải Lan lại trở tay một kiếm đâm thủng bộ ngực của hắn.



Hắn

hét thảm một tiếng, quay cuồng trên boong thuyền, nhưng đồng thời cũng

cuốn kiếm của nàng đi, khiến nàng tay không tấc sắt, đám hải tặc vô cùng vui mừng, cùng lao tới chỗ nàng, Ngu Hải Lan cắn chặt bờ môi, nàng thả

người nhảy lên đài cao trên cột buồm, nhân cơ hội bắt lấy dây thừng nhảy lên, thân thể nhẹ nhàng leo lên cột buồm.



Hai gã hải tặc đi theo nàng cũng leo lên trên, một tên trong đó bị nàng tung cước đá trúng mắt phải, kêu thảm ngã xuống boong thuyền, còn một tên hải tặc khác lại

thừa cơ bắt được cổ chân nàng, mạnh mẽ kéo xuống, ý đồ kéo nàng xuống

dưới, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, một mũi tên như thiểm

điện phóng tới, đâm xuyên đầu hắn, tiếng kêu đau đớn vang lên, tên hải

tặc đã bị đóng đinh sống trên cột buồm.



Ngay sau đó bốn mũi tên

gào thét lao tới, bốn gã hải tặc khác trước sau trúng tên, kêu thảm lăn

xuống boong thuyền, biến cố đột nhiên này khiến cho bảy tên hải tặc còn

lại chấn động, cùng quay đầu lại, chỉ thấy bên ngoài hai mươi mấy bước,

có một gã nam tử trẻ tuổi đứng trên mạn thuyền, tay cầm cung nỏ, người

đó chính là Vô Tấn vừa vặn trèo lên thuyền, hắn tìm đươc thủ nỏ của mình bên cạnh mạn thuyền, liếc mắt trông thấy nguy cơ của Ngu Hải Lan, liền

không chút do dự xuất kích.