Hoàng Tộc

Chương 23 : Tâm sự của Ngu Hải Lan

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Chẳng biết từ lúc nào, Vô Tấn đã xuất hiện bên cạnh nàng, mỉm cười ngồi xuống trên tảng đá ngầm bên cạnh:



- Sư tỷ còn đang thấy sợ hãi vì trận ác chiến tối qua sao?



Ngu Hải Lan không trả lời hắn, chỉ cười cười nói:



- Đại ca ngươi chỉ bị say tàu quá nghiêm trọng, tĩnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe thôi.



- Ngươi thích đại ca ta sao?



Vô Tấn bỗng nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi nàng.



Ngu Hải Lan khẽ lắc đầu:



- Không thích!



Nàng trả lời rất rõ ràng, không có chút nào do dự.



- Vậy ngày trước tại sao ngươi lại đồng ý gả cho hắn, nghe A Anh nói, đảo chủ cũng không ép buộc ngươi.



Giọng nói của Vô Tấn rất nhu hòa, tràn ngập ân cần, lúc này hắn cũng không

phải quan tâm tới Duy Minh, mà là quan tâm sư tỷ của hắn, hắn rút cuộc

vẫn không rõ, tại sao sư tỷ phải đáp ứng chuyện trái với lòng mình. Hắn

không thích loại hôn nhân không có tình yêu, thực tế Ngu sư tỷ và đại ca của hắn căn bản không giống nhau, nếu nàng lấy đại ca, vậy không phải

sẽ bắt đầu một cuộc sống bất hạnh hay sao. Hôn nhân như vậy, hắn thật sự không tán thành.



- Sư tỷ, có thể nói cho ta nghe một chút không?



Trong ánh mắt Vô Tấn tràn ngập lo lắng và quan tâm, không biết tại sao, trong lòng Ngu Hải Lan lúc này lại vô cùng mềm yếu, sự quan tâm của đệ đệ Vô

Tấn khiến nàng cảm nhận được sự ấm áp chân thành. Nàng rất thích loại

cảm giác này, nó khiến cho trong lòng nàng không còn bất kỳ áp lực nào,

nàng nhẹ nhàng thở dài một tiếng:



- Sư phụ đã cứu mạng ta, ta thề sẽ đáp ứng ngài ba yêu cầu vô điều kiện, đây là điều thứ ba, cho nên ta không cách nào cự tuyệt.




Ngu Hải Lan lẳng lặng lắng nghe hắn kể, ánh mắt nhìn lên đám mây trên trời, tựa hồ như đang suy tư điều gì, đợi Vô Tấn nói xong, nàng khẽ gật đầu,

nhìn hắn nói:



- Theo ta biết là có khả năng, khi còn bé ta đã

từng nghe phụ thân nói qua, có một số người bệnh từ nhỏ đã mù cả hai

mắt, về sau trong lúc vô tình ngã, con mắt bỗng nhiên trông thấy, đoán

chừng ngươi cũng giống như vậy, cho nên đối với chuyện đã qua ngươi quên đi rất nhiều, nhưng ta thích ngươi thay đổi, ta càng thích con người

ngươi như bây giờ, chứ không phải Vô Tấn trước kia, ngươi không cần có

bất cứ gánh nặng gì, ta tin tưởng tất cả những người quen biết ngươi,

đều thích ngươi như hiện tại.



Ánh mắt Ngu Hải Lan lại nhìn về

phía chân trời hướng đông, mặt trời đỏ rực đang từ từ mọc lên, kim quang vạn đạo, trải dài trên đại dương mênh mông.



- Nói chuyện với ngươi khiến cho ta cảm thấy rất sảng khoái, Vô Tấn, cám ơn ngươi!



Ngu Hải Lan đứng lên, bàn tay ưu nhã của nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc, tự nhiên cười nói với Vô Tấn:



- Mặt trời mọc rồi, ta đi xem các thương binh thế nào rồi.



Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhảy qua một khối đá ngầm khác, đi về hướng con

thuyền, đi được vài chục bước, nàng lại quay đầu lại cười nói:



- Vô Tấn, đi cùng A Anh đi, cùng nàng ngắm mặt trời mọc.



Vô Tấn nâng cằm lên, vẫn ngồi trên tảng đá ngầm không nhúc nhích, nhìn

dáng người mềm mại của sư tỷ đi xa, chiếc quần vải màu trắng của nàng

phảng phất nở rộ một đóa hoa sơn chi trong gió biển, khiến hải đảo không một ngọn cỏ này trở nên bừng bừng sức sống, hắn cũng đồng dạng cảm thụ

được, nói chuyện với nàng khiến tâm hồn rất bình yên, trong lòng tràn

đầy khoái hoạt.



Hắn duỗi lưng một cái, sáng sớm nay thật sự rất tươi đẹp.