Hoàng Tộc

Chương 28 : Nhị sư huynh

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Sau một phút đồng hồ, hai người liền bơi vào thuyền của mình, bốn

phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có trên bến tàu có một đội tuần tra qua lại,

hai người theo dây xích neo sắt nhanh chóng bò lên trên thuyền. Trên

boong thuyền không có một bóng người, cửa khoang đã phong bế, dán giấy

niêm phong, rất hiển nhiên, đối phương cũng không lo lắng bọn hắn lên

thuyền. Cho dù trèo lên thuyền, cũng không mang đi được 50 chiếc rương

bạc, vì cần trang bị đặc thù mới có thể rời thuyền.



Bọn hắn

xé mở giấy niêm phong, tiến vào khoang thuyền, Vô Tấn giống như một con

mèo, thoăn thoắt chạy về khoang thuyền của mình, Trần Anh kéo hắn lại:



- Ngươi muốn đi đâu?



- Trong khoang thuyền của ta còn có một vật.



- Ta với ngươi cùng đi!



Hai người tới khoang thuyền của Vô Tấn, Trần Anh liếc nhìn một vòng,

thấy trong khoang thuyền trống rỗng, không có thứ gì, liền oán trách

hắn:



- Làm gì có thứ gì?



Vô Tấn lại cười thần bí,

lần mò trên vách khoang, mở ra một hốc tối, Trần Anh trợn tròn mắt, con

thuyền này của Phượng Hoàng hội, làm sao hắn có thể biết ở đây có lỗ bí

mật?



- Đây là Nhị thúc ngươi đặc biệt an bài cho ta đấy!



Vô Tấn cười lấy từ trong lỗ tối ra một cái túi lớn, chính là một bao da cá mập được phong kín kỹ càng, Trần Anh chưa bao giờ thấy Vô Tấn có cái bao này, nàng tiến lên sờ một lát, kinh ngạc hỏi hắn:



- Trong này là cái gì? Vật quan trọng sao?



- Thứ trong này chính là bảo bối! Ta là sợ tên quan quân họ Triệu giở
- Yên tâm đi! Ta ra tay có thể không chặn được sao? Trừ phi bọn chúng không đi về hướng Tề Châu.



Hai người cười nói một hồi, đi về hướng xe ngựa, rất nhanh, bọn hắn lên xe ngựa, phi về phương hướng quân doanh.



Vô Tấn có chút lo lắng nhìn về phía gầm xe, cho đến khi không còn thấy

bóng dáng chiếc xe ngựa, hắn mới đeo bao da theo đường cũ quay về….



Xe ngựa chạy gấp trên đường bùn chật hẹp, vì vậy nảy xóc rất nhiều.

Trần Anh giống như một con thạch sùng, một mực nấp trong gầm xe, đối

thoại trong xe rành mạch rơi vào trong tai nàng.



- Lưu tiên sinh, điện hạ có nói, nếu như chặn được thuyền thì sẽ xử lý bạch ngân như thế nào không?



- Ngươi đều xác nhận qua rồi chứ?



- Ta đã xem qua, đều là nén bạc trắng bóng, khoảng chừng 50 rương lớn,

trên rương có đánh dấu, một rương lớn hai vạn lượng, tổng cộng một trăm

vạn lượng bạc! Thật đủ khiến người ta hoa mắt thèm thuồng.



-

Ngươi đừng có nằm mộng, đó là thuế ngân Đông Cung, điện hạ cũng không

dám tham lam. Điện hạ chỉ muốn dùng số bạc này để cò kè mặc cả với thái

tử!



- Vậy những người kia thì xử lý làm sao?



Trần Anh thoáng cái khẩn trương, nàng áp sát lỗ tai vào gầm xe, một lúc lâu mới nghe Lưu Tứ Quân nói:



- Trên đường đi ta nhận được lệnh gấp của điện hạ, điện hạ có ý tứ nói, người biết chuyện này càng ít càng tốt, ngoại trừ Hộ Tào chủ sự ra,

những người khác đều giết hết!



Trần Anh cả kinh, suýt chút nữa rơi xuống xe ngựa, nàng ổn định tâm thần, lại nghe thấy Vũ Hóa Trăn hỏi:



- Chuyện này ta sẽ giải quyết trong đêm nay, không biết phía bên Thân quốc cữu có động tĩnh gì không?