Hoàng Tộc
Chương 215 : Gặp lại Hồng Khải Hùng
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Trên mặt của lão hán lộ ra vẻ cảm kích:
- Đa tạ công tử và hai vị cô nương, thỏi bạc này cũng đủ cho ta mua năm mẫu đất rồi, cám ơn.
Hắn liên tục gật đầu cảm tạ, Vô Tấn gật đầu cười, nói với hai nữ nhân:
- Chúng ta đi thôi.
Bọn họ theo dòng người đi vào trong phiên chợ, lão hán nhìn theo hình ảnh bọn họ đi xa, trong lòng vẫn rất cảm kích.
Trần Anh cùng với Ngu Hải Lan đều đến từ hải đảo, tuy Lưu Cầu đảo có hơn mười vạn người hán nhưng không có khí tức nặng như phiên chợ quê cha đất tổ này, hai người cũng vô cùng tò mò trong chốc lát đã mua một chút vật phẩm trang sức.
Vô Tấn tuy cũng hứng thú với vùng nông thôn này nhưng hắn phải dành nhiều thời gian chú ý tới cái bao da cá mập dưới nách của mình. Bao da cá mập này của hắn khiến cho người ta rất chú ý vì sự quý báu của nó, thỉnh thoảng ở trên đường có người tới gần hỏi thăm thậm chí còn thò tay xoa bóp, chất phác hỏi hắn:
- Đại huynh đệ cái bao này có bán hay không.
Không biết nếu như ngươi biết trong bao này là một trăm vạn lượng bạc thì sẽ có muốn mua hay không?
Khôg bao lâu sau bọn họ đã vào tới Đường Đào khẩu trấn, Đường Đào khẩu trấn là một thị trấn nhỏ gồm hai trăm hộ gia đình, bình thường rất yên tĩnh nhưng hiện tại nhờ phiên chợ mà trở nên tấp nập, gần đó còn có một tòa Thổ Địa miếu.
Thổ Địa miếu thờ Quan nhị gia trong miếu hương khói lượn lờ, đầu người chen chúc, ai cũng lộ vẻ nghiêm nghị thành kính trên khuôn mặt. Mà ở trên sân khấu đã diễn một vở kịch được mọi người trầm trồ ủng hộ.
Vô Tấn cuối cùng cũng tìm được một quán rượu, chuẩn bị nghỉ chân một chút, quán rượu này cờ sắc đã cũ rồi, nói là quan rượu thực ra chỉ là một gian nhà cũ rác rưới, dùng mấy cây gỗ mà lập nên khiến cho người ta có cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp xuống.
Tuy nhiên việc buôn bán ở đây lại vô cù náo nhiệt, lầu trênầu dưới chật ních người.
Một tiểu nhị loay hoay lên xuống cũng không ai đến hỏi bọn họ, Trần Anh cau mày:
- Vô Tấn ở đây cũng thật là tồi tàn quá đi.
Vô Tấn cười khổ một tiếng nhập gia tùy tục, chẳng lẽ lại trông chờ ở đây có Bách Phú quán rượu hay sao?
Lúc này ở trong tửu lâu đi ra một đại hán, cầm đầu là một đai hồ tử ồm ồm nói:
Vô Tấn đại hỉ, hắn quay về nói với Trần Anh và Ngu Hải Lan:
- Những người này đều là huynh đệ thủy thủ trước kia của ta, có thể theo thuyền của bọn hắn vào kinh.
- Vậy thì được.
Ngu Hải Lan giống như cười mà không phải cười.
- Thế nhưng mà vừa rồi ngươi nói gì với họ, chúng ta là gì của ngươi?
Vô Tấn gãi gãi đầu cười ha ha:
- Chuyện này... túng biến phải tòng quyền.
Trần Anh nhẹ nhàng kéo tay của Ngu Hải Lan thấp giọng nói:
- Sư tỷ không sao đâu.
Ngu Hải Lan liếc nhìn nàng một cái:
- Nha đầu chết tiệt muội muốn mà còn không được hắn vì sao không nói ta là tỷ tỷ của hắn?
Khuôn mặt của Trần Anh đỏ lên, thần sắc nhăn nhó véo tay Ngu Hải Lan một cái:
- Sư tỷ tỷ nói bậy bạ gì đó?
Vô Tấn thầm nghĩ:
- Đây không phải là thời điểm day dưa miễn cho đêm dài lắm mộng lúc này vài tên thuyền viên đã mướn ba cỗ xe ngựa Vô Tấn mời hai nữ tử lên xe, mọi người chen lên hai cỗ xe khác, từ từ đi về hướng bắc.
Lạc kinh chính là Lạc Dương nằm ở phía Bắc sông lạc, từ xưa tới nay vẫn là trung tâm chính trị của Trung Nguyên, chiếm vị trí chiến lược vô cùng trọng yếu.