Hoàng Tộc

Chương 220 : Thiệu cảnh văn

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Chân Tiểu Kỳ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất:



- Đây là bạc cất giữ của ta, thật không phải là ta nếu như ta hạ độc thủ thì phu nhâ kia tại sao không bị gì, không phải ta mà!



Tất cả mọi người đều thấy hắn nói có phần đạo lý, ba người đều đã ăn điểm tâm tại sao chỉ mình Vô Tấn bị trúng độc Trần Anh lóe lên một ánh sáng:



- Ta biết ngươi hạ độc vào sữa bò vì ta và sư tỷ không có uống cho nên chỉ có một mình Vô Tấn trúng độc đúng không?



Bà nấu bếp cũng kêu lên:



- Sữa bò là do hắn mang vào, hắn kêu ta đưa một bình lớn mang lên.



- Tên khốn kiếp này.



Triệu chủ thuyền và đoàn viên đều tức giận vây quanh hắn quyền đấm cước đá, Chân Tiểu Kỳ cuối cùng cũng thừa nhận hắn lớn tiếng khóc lớn:



- Ta nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mà.



- Ta giết ngươi.



Trần Anh hét lớn một tiếng vung kiếm đâu về phía trái tim của hắn, nhưng bỗng nhiên còn nghĩ đến chuyện phải hỏi cung hắn nên kiếm lệch một bên, xuyên qua hõm vai của Chân Tiểu Kỳ, hắn quát to một tiếng sau đó đã hôn mê.



Triệu chủ thuyền bị dọa hét to một tiếng, ở trên thuyền không thể xảy ra tai nạn chết người hắn vội vàng thở dài nhìn về phía Trần Anh, đem ngân phiếu dâng lên:



- Phu nhân mong khoan dung ta nhất định sẽ đòi công đạo cho Vô Tấn.



Trần Anh xé tan tờ ngân phiếu thành từng mảnh:



- Vô Tấn nếu như có chuyện gì thì các ngươi một người cũng không sống sót.



Nàng không yên lòng với Vô Tấn, quay người đi lên trên lầu, Triệu chủ thuyền nhìn mảnh giấy vụn, đây là một nghìn lượng đó, hắn nhìn Chân Tiểu Kỳ lại hung hang nói.
Triệu chủ thuyền vừa vặn tiến tới, nghe thấy Trần Anh muốn lên bờ thì sợ hãi kêu lên khoát tay:



- Hiện tại ngàn vạn lần đừng lên bờ, hai bên bờ đều là nha dịch nghe nói đang kiểm tra điều tra đào phạm.



Ngu Hải Lan sững sờ:



- Điều tra đào phạm gì?



- Nghe nói là một gã hải tặc giang dương đại đạo, xế chiều hôm nay bỏ chạy ở huyện lao Yển Sư.



Trần Anh thầm nghi hoặc lại từ từ ngồi xuống rồi hỏi:



- Tên khốn kiếp kia thế nào rồi?



Triệu chủ thuyền lắc đầu thần sắc ảm đạm:



- Hắn đã tắt thở rồi.



- Chết rồi sao?



Trần Anh ngạc nhiên nàng ra tay có chừng mực tên tiểu tử kia làm sao lại chết được?



Triệu chủ thuyền thở dài một tiếng:



- Hắn nghe nói ngân phiếu của mình bị xé nất, rên lên một tiếng sau đó lao vào trong khoang thuyền tự tận, hắn mấy năm nhịn ăn nhịn uống coi trọng năm trăm lượng bạc của mình hơn cả tính mạng hôm nay thành công dã tràng hắn chịu không nổi đả kích này.



Trần Anh không thương cảm chút nào nàng oán hận nói:



- Đó là đáng đời hắn, nếu không phải sư tỷ cứu giúp kịp thời thì Vô Tấn cũng chết trong tay của hắn.f