Hoàng Tộc

Chương 226 : Sinh tử gắn bó

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Thiệu Cảnh Văn đẩy cửa phòng ra đem tất cả thu vào trong mắt của mình Lan Lăng quận vương bên cạnh không kìm chế nổi cơn giận của mình hắn không ngăn nổi quyết tâm của Thiệu Cảnh Văn ánh mắt của Thiệu Cảnh Văn lúc này giống như cười mà không phải cười hắn phát hiện được điều gì sao?



Thiệu Cảnh Văn mang theo hai thủ hạ vào khoang căn phòng này có rất nhiều nơi khả nghi, chân giường tối như mực sắc thái pha tạp một cái tủ quần áo cao hơn đầu người xuất hiện hắn đi trên sàn nhà dưới sàn truyền tới thanh âm rỗng không cho thấy phía dưới đều là tường kép hắn cơ hồ có thể khẳng định ba người kia ở trong này.



- Tướng quân ở đây dường như có một gian phòng tối.



Một gã thủ hạ phát hiện được điều dị thường hắn ở trên vách tường phát hiện ra một cánh cửa ẩn náu, Thiệu Cảnh Văn rút đao ra, rầm một tiếng hắn đã phá cửa vọt vào.



Bên trong là một gian phòng rỗng không không có vật gì, còn có một cái của nhỏ cao cỡ nửa người Thiệu Cảnh Văn bước tới khẽ mở ra gió rét đập vào mặt bên ngoài là nước sông tối như mực hắn hơi ngây dại ba người kia liệu có thể nhảy sông chạy trốn không?



- Đây là cửa thoát hiểm khẩn cấp lại khiến cho Triệu tướng quân thất vọng rồi.



Sau lưng truyền tới thanh âm lạnh lùng của Lan Lăng quận vương.



Thiệu Cảnh Văn cắn môi một cái sau đó trở về phòng hai gã thủ hạ nhanh chóng điều tra xong lắc đầu với hắn, Thiệu Cảnh Văn trong lòng phẫn uất dị thường hắn biết rõ ba người này trốn ở tường kép nhưng hắn lại không tìm thấy quan trọng hơn nữa là hắn không có thời gian rồi.



Lúc này ánh mắt của hắn rơi lên tủ quần áo, tủ quần áo rộng thùng thình, bên trong đủ để chứa ba người, Thiệu Cảnh Văn đi lên phía trước kéo ngăn kéo ra, bên trong là giày thêu hắn liền đem ngăn kéo đóng lại rồi lai mở ngăn tủ, xuất hiện mười mấy cái váy dài.



- Đây là tủ quần áo của tôn nữ ta xin tướng quân tự trọng.



Ở Đại Ninh vương triều tùy tiện mở tủ quần áo của nữ nhân là vô lễ vô cùng, Thiệu Cảnh Văn dĩ nhiên cũng biết nhưng hắn không nghe thấy hắn bỗng nhiên thấy phía dưới có một khối ván gỗ hắn nhanh chóng mở lên chỉ thấy bên trong toàn là quần lót nội y các loại hắn ngây ngốc một chút liền lập tức buông xuống.



- Vương gia xin lỗi rồi.
- Sư tỷ ta cùng với vương gia đi tỷ ở lại nơi này.



Khuôn mặt ửng đỏ của Ngu Hải Lan vẫn chưa bớt đi đôi mắt của nàng sáng trong trước ánh sáng tuy nhiên trong đó lại hiện ra một vẻ ưu thương.



Vẻ ưu thương này của nàng ngay cả Lan Lăng quận vương cũng cảm thấy y trong lòng đã hiểu ra hắn biết trong hốc tối kia nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên không thì bọn họ sẽ không thay đổi tâm tình nhiều như vậy.



Trong lòng y đối với Ngu Hải Lan không khỏi có một vẻ đồng tình tuy nhiên hắn không nói gì chỉ lặng yên để hai người bọn họ quyết định.



Ngu Hải Lan cố chấp lắc đầu:



- Ta cùng đi với ngươi.



- Được.



Vô Tấn đưa tay cho nàng mà ôn nhu cười cười:



- Chúng ta tiếp tục sinh tử gắn bó.



Sinh tử gắn bó chỉ đơn giản bốn chữ này cũng đủ khiến cho Ngu Hải Lan chấn động nàng nhìn vào đôi mắt của Vô Tấn giờ khắc này nàng đọc được một sự kiên nghị ở trong đó lại đọc được một sự yêu thương một trách nhiệm của người nam nhân, nàng cũng run rẩy đưa tay qua Vô Tấn nắm chặt lấy tay nàng nàng nở ra nụ cười giống hệt như một đóa hoa mới nở.



Vô Tấn dứt khoát đi vào trong boong thuyền bất kể thế nào cũng không thể để cho Trần Anh chết đi.