Hoàng Tộc

Chương 228 : Thái tử đến

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Thuyền nhỏ nhanh chóng rời khỏi lòng sông biến mất trong đêm tối, Thiệu Cảnh Văn suất lĩnh ba trăm Tú Y vệ dùng tốc độ nhanh nhất rút lui khỏi Lạc Thủy.



- Vô Tấn đệ ở đâu?



Ở trên mặt sông truyền tới thanh âm hô to của Duy Minh.



Vô Tấn bị mang lên thuyền rồng hắn chưa kịp mang ngoại bào chỉ mang một bồ đồ lặn lộ ra thân hình cao lớn cường tráng Hoàng Phủ Hằng từ phía xa trông thấy hắn không khỏi gật đầu cười hắn đã nghe Trần Trực nói về hắn, Trần Trực vô cùng căm hận này tuy nhiên để cho Trần hắc diện căm hận cũng là một bổn sự.



Mà Tô Hàn Trinh trong thư lại không keo kiệt mà tán dương hắn, đem những sự tích của Vô Tấn ở Đông Hải quận kể lại rành mạch điều này khiến cho Hoàng Phủ Hằng vô cùng tò mò, Vô Tấn đến tột cùng là người thế nào?



Vô Tấn từ xa cũng nhìn thấy hoàng thái tử, tuổi của hắn ước chừng ba mươi mặt vuông tai lớn đáng người vô cùng thân thiết tuy nhiên trong mắt của hắn không có bất kỳ biểu lộ gì đây là một nụ cười chuyên nghiệp không có ý nghĩa gì hết.



Hắn tiến tới trước quỳ xuống;



- Tiểu dân Hoàng Phủ Vô Tấn tham kiến thái tử điện hạ.



Hắn là huân quan Vân Kỵ Úy gặp thái tử chỉ cần quỳ một gối là được đương nhiên hắn quỳ hai gối thì càng có lễ tiết tuy nhiên Vô Tấn ngoại trừ tổ phụ ra thì bất kỳ quan viên nào cũng không quỳ, để cho hắn quỳ hai đầu gối xuống so với giết hắn còn khó chịu hơn.



Vô Tấn đi vào đại đường, Hoàng Phủ Hằng hai mắt sáng ngời, quả là một người trẻ tuổi tốt, hắn mặc đồ lặn bó sát người lộ ra một vẻ tiêu sái sâu sắc, hai mắt trầm lại hữu lực.



Hoàng Phủ Hằng trong lòng liên tục tán thưởng, hắn rất ưa thích người trẻ tuổi này:



- Vô Tấn ta đã nghe qua đại danh của ngươi.



Hoàng Phủ Hằng mỉm cười:



- Đứng lên đi về sau ngươi có thể không cần quỳ.



- Đa tạ thái tử điện hạ.



Vô Tấn đứng lên hắn nhìn thấy Duy Minh bên cạnh thì liền khẽ gật đầu với hắn, trong lòng Duy Minh lo lắng run rẩy hỏi hắn:



- Bao da cá mập... còn không?
Hắn nhẹ tay vỗ tay với Vô Tấn:



- Tốt lắm, làm rất tốt.



Hoàng Phủ Hằng lại cười nói với Duy Minh:



- Huynh đệ của ngươi thật là đại tài.



Duy Minh cũng vì sự cơ trí của huynh đệ mình mà thán phục:



- Đa tạ điện hạ khen ngợi Vô Tấn đúng là có phần không giống người thường.



Ánh mắt của Hoàng Phủ Hằng lại chăm chú nhìn lên Vô Tấn:



- Ngươi nói đi.



- Ngươi muốn ta thưởng cái gì?



Vô Tấn gãi gãi đầu cười xấu hổ nói:



- Điện hạ có thể thưởng cho ta một bộ quần áo được không?



- Phì.



Mấy thị nữ che miệng lại cười ra tiếng, ở trong hành lang mấy thị vệ cười to Vô Tấn còn đang trần truồng kìa.



Hoàng Phủ Hằng nheo mắt lại gật đầu đúng là một nam tử thông minh hắn đòi một bộ quần áo chỉ sợ không phải là một bộ quần áo bình thường, Vô Tấn xem ra đã đoán được tâm tư của mình dùng biện pháp này để biểu thị sự thuần phục của hắn, Ừm, trẻ nhỏ dễ dạy.



- Truyền lệnh của ta ban thưởng cho Vô Tấn nhất đẳng thị vệ phục.



Ở trong đại đường truyền tới một thanh âm thán phục sợ hãi, đông cung nhất đẳng thị vệ đây chính là thái tử thân huân phảm trật lục phẩm thượng giai thị vệ bình thường vào đông cung phải mấy chục năm sau mới lên được chức này hắn mới mười bảy tuổi một bước đi đã vượt xa so với người khác khiến cho rất nhiều người hiện ra vẻ hâm mộ hoặc là ghen ghét trong mắt, Duy Minh từ đáy lòng mà cảm thấy cao hứng thay cho huynh đệ thái tử đã nói ua với hắn chỉ cần hắn thi đậu tiến sĩ cũng sẽ được thái tử trọng dụng Vô Tấn hiện tại là hộ ngân sư phó đã đạt tới phẩm hàm lục phẩm, mà hắn là hộ ngân chính sứ vậy thì tương lai phẩm hàm cũng không thấp hơn lục phẩm, Duy Minh đã hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của thái tử.