Hoàng Tộc

Chương 236 : Ngu Hải Lan muốn trở về

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Tề Vạn Niên khoát tay:



- Các ngươi đừng cãi cọ tư cách của các ngươi vẫn không đủ để gặp thái tử, chỉ có ta là có thể gặp hắn, nếu như tước vị của ta vẫn còn thì hôm nay chúng ta không bị động rồi.



Tề Mạo và Tề Vĩ trầm mặc chuyện này Tề gia vẫn gièm pha, ai cũng không muốn nhắc tới vốn tổ phụ của bọn họ tiền nhiệm gia chủ Tề Thịnh được phong làm Võ Lăng nam tước, phụ thân kế thừa tước vị nhưng mười năm trước con trai trưởng của nhị gia Tề Vạn Tưởng la Tề Ngọc Minh gian lận trong kỳ thi kinh khoa, khiến cho hoàng thượng tức giận cướp đi tước vị của Tề gia, chuyện này là một sỉ nhục lớn với Tề gia.



Đúng lúc này thanh âm của Tề Phượng Vũ xuất hiện ở ngoài cửa:



- Tổ phụ, người tìm con sao?



- Ha ha tam nha đầu vào đi.



Tề Phượng Vũ là cháu gái mà Tề Vạn Niên yêu nhất, thậm chí còn vượt qua cả trưởng tôn cho nên hán không để ý tới phản đối của các huynh đệ khác cho Tề Phượng Vũ đảm nhiệm chức thẩm tra sổ sách tề gia, đi khắp nơi kiểm tra sản nghiệp Tề gia.



Ngày hôm qua hắn đồng ý đề nghị cháu gái của mình, mời hai mươi lão phòng của Tề gia vào phòng kế toán thẩm tra sổ sách định kỳ một hồi, hình thành chế độ hạng nhất giảm bớt gánh nặng cho Tề Phượng Vũ.



Tề Phượng Vũ tiến vào trong gian phòng nàng nhìn thấy phụ thân và nhị thúc đều ở đây thì vội vàng thi lễ.



Tề Mạo cũng rất thương yêu nữ nhi của mình cho nên hắn liền cười ha hả:



- Tiểu Vũ, tổ phụ muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ.



Tề Phượng Vũ vội vàng gật đầu:



- Tổ phụ cứ nói, chất nữ nhất định sẽ tuân theo.



Tề Vạn Niên cười tủm tỉm nói:




- Vậy Vô Tấn ở đâu?



Trần Anh vẫn không bỏ qua mà hỏi.



Ngu Hải Lan thở dài một tiếng nàng không muốn nhắc tới Vô Tấn:



- Hắn rất tốt không có chuyện gì đâu hắn gặp thái tử rồi đang làm chính sự sẽ rất nhanh tới gặp muội mà thôi



- Hắn không có chuyện gì là tốt rồi.



Trần Anh trầm thấp thở dài một tiếng.



- Sư tỷ lúc ấy muội rất sợ Vô Tấn sẽ không cứu muội.



Ngu Hải Lan vỗ vỗ tay của Trần Anh cười an ủi nàng;



- Chớ ngốc nghếch, Vô Tấn là người trọng tình trọng nghĩa làm sao không cứu muội cho được, hắn cuối cùng không phải đã cứu muội rồi sao/



Trần Anh sâu kín thở dài:



- Nếu sư tỷ bị bắt hắn cũng sẽ cứu không quan hệ tới việc hắn có thích muội hay không đúng rồi là muội si tâm vọng tưởng.



- Đúng rồi Anh muội ta có khả năng phải về Lưu Cầu đảo một chuyến.



Ngu Hải Lan cuối cùng cũng nghĩ ra kế sách song toàn, cái kia trước hết là né tránh, nàng thẹn với muội muội nhưng mà không nỡ cắt đứt nhân tình này, có lẽ né tránh một hồi là chuyện tốt nhất.