Hoàng Tộc

Chương 247 : Thiên ý

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Hoàng Phủ Cương mỉm cười:



- Ngươi biết tục gia danh tự của Tuệ Năng thiền sư là gì hkoog?



Vô Tấn cười khổ một tiếng:



- Ta không biết ngay cả Tử Kim Hồ Lô cũng không mở ra.



Hoàng Phủ Cương cầm hổ phù thản nhiên nói:



- Nói cho ngươi biết tục danh của Tuệ Năng thiền sư có họ Trương.



- Họ Trương?



Tâm niệm của Vô Tấn chuyển động, hắn nghĩ tới Trương Sùng Tuấn chẳng lẽ là...



Hoàng Phủ Cương nhìn vào mắt của hắn đoán rằng Vô Tấn đã đoán ra thì thầm khen đứa nhỏ này thông minh, y liền cười nói:



- Đúng thế chính là Hà Lũng tiết độ sứ Trương Sùng Tuấn, hắn chính là con của Tuệ Năng thiền sư, cũng là con rể của ta, ngươi hiện tại đã biết, hổ phù này có quan hệ với ngươi.



Vô Tấn nửa ngày mới hít vào được một hơi:



- Xem ra đúng là thiên ý.



Chính hắn cũng nhịn không được mà cười, vừa rồi hắn không phải nói rằng mình rất phản cảm với thiên ý hay sao?



Hoàng Phủ Cương lại không cười hắn vẫn lo lắng, không ngờ hổ phù mà Tấn An đế năm đó trao tặng lại xuất hiện, nếu như hoàng thượng biết Trương Sùng Tuấn năm đó còn cất giấu hổ phù thì hậu quả không thể lường được, trong lòng hắn không khỏi bắt đầu oán trách con rể của mình chính mình đã dặn dò hắn đem hổ phù hủy đi mà hắn lại không chịu, hiện tại đã xảy ra chuyện, hơn nữa hắn cũng rõ ràng không gửi thư tới cho mình đoán chừng ngay cả chuyện hổ phù bị mất cũng không biết.
Lão nhân cười nhạt một tiếng:



- Hắn không muốn cũng không sao chúng ta hiện tại có thể buộc hắn lên thuyền.



Hoàng Phủ Cương cả kinh:



- Các lão có kế hoạch sao?



- Có ta đã sớm thay hắn chuẩn bị.



Lão nhân vuốt vuốt râu trong mắt hiện ra một nụ cười đắc ý.



- Lão vương gia chờ hắn tới tìm ông, chúng ta đi bước thứ hai.



Vô Tấn cũng không vội vã đi Đông Cung hắn mau chóng đến xem sư tỷ Ngu Hải Lan của mình nàng sắp trở về rồi hắn nghĩ nghĩ cuối cùng lại muốn cáo biệt sư tỷ của mình.



Nhưng Vô Tấn đã tới chậm một bước Ngu Hải Lan vào hai canh giờ trước đã rời khỏi kinh thành quay trở về Đông Hải quận, trong phòng của nàng trống trơn ngay cả một phong thư cũng không để lại.



Mặc dù không có để lại thư như trong dự liệu của Vô Tấn nhưng cảm giác này vẫn khiến hắn mất mát vô cớ, có một tịch mịch không nói nên lời, hắn bỗng nhiên phát hiện ở trên cửa có một đồ vật màu đỏ, hắn đi tới đó mới phát hiện ra đó là một sợi dây nhỏ, phía dưới sợi dây có troe một hạt đậu.



Đồ vật này dĩ nhiên là sư tỷ để lại cho hắn, Vô Tấn từ từ gỡ sợi dây xuống, hắn lúc này mới phát hiện ra, đây là một hạt đậu tương tư, làm rất sống động, hắn phảng phất như cảm thấy chân tình của sư tỷ.



Hắn nhịn không được hít vào một hơi đúng lúc này ở trong sân truyền tới tiếng cười nói:



- Anh muội, muội vẫn nên dọn ra ngoại viện ở đi, nội viện không tốt cho chúng ta tùy tiện đi vào.