Hoàng Tộc
Chương 268 : Tề mạo
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Tề Mạo kinh ngạc nhìn con gái:
- Phượng Vũ con cùng với vị công tử này quen biết nhau hay sao?
Tề Phượng Vũ hung hăng liếc nhìn Vô Tấn, khẽ nói với phụ thân vài câu, Tề Mạo vốn bình thản nhưng sau khi nghe nàng nói thì biến đổi ánh mắt nhìn Vô Tấn thật sâu sau đó tiến lên thi lễ:
- Hóa ra công tử chính là Vô Tấn, cửu ngưỡng đại danh , tại hạ là Tề Mạo là phụ thân của Phượng Vũ.
Vô Tấn cũng không ngờ lại trùng hợp như vậy hắn hắp tay cười nhạt một tiếng:
- Vãn bối là Vô Tấn, tham kiến Tề bá phụ.
Dương chưởng quỹ ở bên cạnh cũng cười nói:
- Hóa ra các ngươi biết nhau, vậy thì tốt lắm, Vô Tấn công tử mau mời ngồi.
Hắn nhiệt tình kéo một cái ghế mời Vô Tấn ngồi xuống, lại sai người dâng trà, Vô Tấn cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Tề Mạo, hắn hướng về phía Tề Phượng Vũ gật đầu cười nói:
- Không ngờ ở kinh thành lại gặp được Phượng Vũ cô nương, thật sự là tha hương gặp cố nhân, ta còn định mấy ngày nữa bái phỏng đó.
- Hừ.
Tề Phượng Vũ hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi không đi Tề gia chúng ta cũng tìm ngươi.
Dương chưởng quỹ và Hà quản sự đều ngây dại, bọn họ quan hệ nhân tình có thể hiểu được nhưng tối đa cũng chỉ mấy trăm lượng bạc người trẻ tuổi này đem bảo thạch giá trị hơn một vạn lượng tặng cho người khác hơn nữa mới gặp mặt lần đầu bọn họ cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Tề Phượng Vũ cắn môi trên mặt lộ vẻ mất tự nhiên nàng không ngờ kết quả lại như vậy Vô Tấn đem bảo thạch hơn một vạn lượng chúc thọ cho tổ phụ hắn thật tâm sao? Nàng hoài nghi Vô Tấn rất giảo hoạt biết rõ phụ thân không nhận mới làm ra tư thái như vậy, nhất định là thế.
Tề Mạo cười ha hả, Vô Tấn hào phóng đúng là bất ngờ với hắn, Vô Tấn cùng Tề gia không có một chút giao tình, hắn vốn không nên xa xỉ như vậy nhưng Tề Mạo nghĩ liền hiểu ra, Vô Tấn nhất định từ lời của con gái đoán được chuyện này liên quan đến chuyện Tề gia phát hiện ngân phiếu, cho nên hắn mượn hộp bảo thạch này tỏ thái độ.
Đây không phải vấn đề tiền mà là vấn đề thái độ hắn biểu đạt áy náy với Tề gia vô tình xâm hại Tề gia Tề Mạo thầm tán dương chàng trai này thật thông mình, hắn vuốt râu trao đổi ánh mắt với Vô Tấn, song phương tâm ý hiểu nhau cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Rương bảo thạch này Tề Mạo cũng không thể nhận dù sao áy náy là áy náy sinh ý là sinh ý.
Vô Tấn cũng thế hắn đương nhiên sẽ không đem bảo thạch cho Tề Mạo hắn không đến mức hào phòng như vậy hắn chỉ mượn chuyện này biểu lộ sự áy náy của mình, chuyện làm giả ngân phiếu hắn chỉ vô tình xâm phạm lợi ích của Tề gia mà thôi.
Song phương đã hiểu ra, hạ lễ kia không cần nhắc lại, Tề Mạo cười nói:
- Tâm ý công tử ta nhận nhưng Tề gia đều có quy củ, không thu thọ lễ của người ngoài, cho nên rương bảo thạch này vẫn phải mua, hai vạn lượng bạc, công tử có đồng ý không?
Vô Tấn cũng cười:
- Tề gia đã có quy củ vậy ngày khác ta sẽ mang lễ vật đến tặng bao nhiêu tiền cũng được chỉ cần bảo thạch này đáp ứng khẩn cấp của bá phụ.
Nói cách khác hắn đồng ý với giá tiền này, Tề Mạo liền đưa ra một phong thư đặt lên bàn cho Vô Tấn, nhìn chăm chú vào mắt hắn mà nói:
- Trong này là hai mươi tờ ngân phiếu một nghìn lượng của Tề Đại Phúc, ngân phiếu một vạn lượng đã đình chỉ sử sụng, cam đoan là ngân phiếu thực bảy màu, Vô Tấn công tử có thể kiểm tra tại chỗ.