Hoàng Tộc

Chương 2101 : Kính An thái hậu

Ngày đăng: 00:42 19/04/20


Nhưng Tấn An hoàng đế nằm mơ cũng không ngờ trong vòng nửa năm ngắn ngủi Sở vương đã tư mộ ba mươi vạn quân đội hắn bằng vào sự giàu có của Sở Châu trắng trợn thua mua quân quan lớn ở kinh thành, Sở vương mộ quân khiến cho lễ bộ thượng thư Quách Minh mật báo hoàng đế, Tấn An hoàng đế tức giận ,hạ chỉ gọt rửa tước phiên của Sở vương, Sở vương sau đó vào kinh thỉnh tội, đúng vào lúc đêm đó thì phát sinh Tấn An chi biến.



Vô Tấn thở dài một hơi hắn không ngờ rằng đằng sau lưng Tấn An chi biến năm đó lại có chuyện huynh đệ tranh đoạt nữ nhân như vậy.



- Sở vương sau khi đoạt vị đã đoạt lại hoàng hậu sao?



- Không Sở vương giết tất cả nhi tử cùng hoàng phi của huynh trưởng chỉ để lại hoàng hậu, nghe nói Sở vương đưa cho Diệp Vấn Thiên một cái gương nhưng bị Diệp Vấn Thiên ném nát vụn, nàng sau đó thắt cổ tự sát, nhưng được cung nữ trong cung cứu, về sau Diệp Vân Thiên xuất gia, nàng thủy chung không trở lại bên cạnh Sở vương.



- Vậy đương kim hoàng đế hận mẹ của mình sao? Chưa đầy một tuổi đã rời khỏi y.



Hoàng Phủ Cương cười khổ một tiến:



- Có lẽ có một chút, nhưng dù sao cũng là mẹ của y, còn phong nàng làm Kính An thái hậu, ngươi nên minh bạch hai chữ Kính An này.



Vô Tấn lặng yên gật nhẹ đầu, Kính An thái hậu cũng là tổ mẫu của hắn ngoại trừ đại ca thì thân nhân duy nhất trên đời của hắn chính là vị Kính An thái hậu này hắn chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi:



- Nàng biết rõ ta sao?



- Nàng không lâu sau mới biết được tuy nhiên có một điều ngươi phải nhớ kỹ nàng không biết còn có Duy Minh, chuyện này bất kể thế nào ngươi cũng phải giữ bí mật mặt khác đại kế khôi phục của chúng ta cũng không để bà ta biết, ngươi ngàn vạn lần không được để lộ.



Vô Tấn khẽ giật mình, không cho thái hậu biết đại kế phục hưng hắn có thể hiểu được nhưng tại sao lại không cho đại ca của hắn biết?



Hoàng Phủ Cương giiả thích cho hắn:



- Một khi để cho bà ấy biết rõ sự tồn tại của Duy Minh đại kế phục hưng của chúng ta sẽ bị bà ấy đoán được phải biết rằng bà ấy không biết sự tồn tại của Duy Minh, điều này bất kể thế nào ngươi cũng phải giữ bí mật.



- Con hiểu con sẽ giữ bí mật.



... Xe ngựa hăng hái đi về phía trước, ở phía xa xa chân núi có thể thấy được cung điện vàng son lộng lẫy, có tuần tra kỵ binh chạy vụt qua, ở đây không có bất kỳ người nào tới gần.



Xe ngựa từ từ dừng lại trước hộ cung vài hoạn quan cưỡi ngựa tiến tới phía trước giải thích ngay lập tức vòng bảo hộ mở rộng ra, xe ngựa tiến vào khu cung điện.
- Là phu nhân....



Vô Tấn thốt ra hắn ngẩn cả người, thái hậu này dĩ nhiên là lão phu nhân quét lá ở Thiên Tích Tự Vô Tấn ngây người một lúc mới làm ra phản ứng.



- Hóa ra là lão phu nhân....



- Vô Tấn đây là duyên phận của chúng ta đúng không?



Thái hậu nhìn qua Vô Tấn, tướng mạo của hắn rất giống tổ phụ đây chính là cháu của nàng, chính là huyết mạch duy nhất của hắn để lại trên thế gian này, nàng cố gắng khắc chế nước mắt, khoát tay với vài tên cung nữ bên cạnh:



- Các ngươi lui ra bất kỳ ai cũng không được tiến đến.



Bốn cung nữ sửng sốt một chút các nàng từ nhỏ đã theo thái hậu, thái hậu còn chưa giấu diếm các nàng cái gì, vậy mà thái hậu lại vì người trẻ tuổi này để các nàng lui ra, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không dám nói nhiều, liền lui xuống.



Ở trong cung điện chỉ còn lại hai người thái hậu và Vô Tấn, thái hậu đỏ cả mắt nghẹn ngào nói với Vô Tấn:



- Tôn nhi đến bên cạnh Vô Tấn.



Vô Tấn lết lên phía trước, quỳ dưới chân của tổ mẫu khóc thành tiếng:



- Tổ mẫu tôn nhi bất hiếu bây giờ mới thăm tổ mẫu.



Thái hậu ôm Vô Tấn cũng nức nở nghẹn ngào khóc:



- Tôn nhi của ta, con của ta!



Tổ tôn hai người ôm nhau mà khóc rống, thật lâu sau thái hậu mới lau nước mắt nức nở nói:



- Ta vẫn cho rằng Thiên Phượng ba mươi năm trước chết đi không ngờ nó mười năm trước mới rời khỏi, càng không ngờ rằng nó lại còn lưu lại cốt nhục, đúng là một hài tử hiếu thuận ta thật cao hứng.