Hoàng Tộc
Chương 2109 : Tô Y buồn bã
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Tô Y kêu lên một tiếng, kinh hỉ kêu lên kéo lấy tay của hắn mà dò xét cao thấp thấy trên người của hắn không có vết thương thì thì mới yên tâm lại đôi mắt hơi ửng đỏ.
- Vô Tấn ca ca huynh đừng xảy ra chuyện gì nha!
Vô Tấn sờ đầu nàng, cười an ủi:
- Yên tâm đi người có thể khiến cho ca ca gặp chuyện không may còn chưa sinh ra đâu.
Ánh mắt của hắn lại nhìn về phía Cửu Thiên, vừa vặn Cửu Thiên cũng nhìn lại hắn trong mắt tràn ngập sự cảm kích, nhưng Vô Tấn vẫn cảm thấy trong mắt của nàng có một chút bất mãn.
Vô Tấn cười khổ, hắn biết rõ vấn đề ở đâu vừa rồi cảnh cáo La Khải Ngọc, hắn quên mất Cửu Thiên ở phía sau hắn hắn lớn tiếng nói thân phận mới của mình, Cửu Thiên sẽ cảm thụ thế nào đây?
Hắn thở dài tiến vào gian phòng, nói với Cửu Thiên:
- Ta mười ngày trước vẫn chỉ là một tiểu thương nhân, chỉ vì áp giải thuế ngân thành công vào kinh cho nên mới trở thành Mai Hoa vệ giáo úy điều này khiến cho điều này khiến cho đầu óc của ta choáng váng, tuy nhiên thế gian kỳ diệu cũng không chỉ có như vậy ba ngày nữa vận mệnh của ta phát sinh biến đổi, ta trở thành cháu ruột của Lan Lăng quận vương, ngày hôm qua tước vị và chức vụ của ta cũng giống như từ trên trời rớt xuống, khó có thể dẹp loạn trong lòng.
Vô Tấn giải thích ấm áp như gió mùa xuân khiến cho sự bất mãn ở trong lòng Cửu Thiên tan rã, hóa ra chuyện mới phát sinh mấy ngày gần đây trong lòng nàng thầm nghĩ, nếu như là như vậy hắn không phải cố tình giấu diếm ta trong lòng hắn đối với ta là thật. Ta tình nguyện coi hắn là một tiểu thương nhân đáng yêu chứ không muốn là một hoàng tộc lúc nào cũng nói dối.
Nghĩ vậy trong mắt của Cửu Thiên nở ra một nụ cười tươi, Tô Y ở bên cạnh lập tức trợn mắt há hốc mồm, giật mình nhìn qua Vô Tấn, nàng cảm thấy mình phải viết thư nói cho phụ thân biết tin tức này ngay chuyện thật khó tưởng tượng Vô Tấn ca ca đã trở thành quốc công.
Vô Tấn không chú ý tới nội tâm biến hóa của Tiểu lạ lỵ trên thực tế hắn không để tiểu lạ lỵ ở trong lòng thậm chí ngay cả cách ăn mặc buồn cười của nàng hắn cũng không chú ý tới, tâm tư của hắn đều đặt lên trên người của Cửu Thiên.
- Chuyện này làm cho người khác khó có thể tưởng tượng.
Vô Tấn ngồi đối diện Cửu Thiên nắm tay nàng đặt lên trên bàn thành khẩn mà nói:
- Ta không cách nào quyết định thân thế của mình cũng không có cách nào ngăn cản vầng sáng đang đeo trên cổ của ta, nếu như có thể lựa chọn ta thà làm một tiểu thương nhân vô tư vô lự còn hơn là cái hoàng tộc này.
- Kỳ thật mặc kệ huynh là tiểu thương nhân hay là hoàng tộc những điều này đối với ta đều không trọng yếu hiểu không?
Cửu Thiên thấp giọng nói.
Vô Tấn dừng ở trước mắt nàng mà gật đầu:
- Ta hiểu, đối với muội quan trọng là... là tiểu đạo sĩ Lao Sơn ở trong tiệm sách.
- Cửu Thiên chờ một chút.
Vô Tấn theo nàng chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài dòng người như dệt căn bản không nhìn thấy hình bóng của Tô Y, Cửu Thiên chạy hồng hộc dừng ở trước xe ngựa nàng không chịu nổi nữa, há miệng thở dốc nói với Vô Tấn:
- Vô Tấn huynh tìm giúp muội... một cỗ xe ngựa màu trắng.
Ở quảng trường rậm rạp người, Vô Tấn tìm hai vòng cũng không tìm thấy cỗ xe ngựa màu trắng nào Cửu Thiên lúc này cũng khôi phục lại bình tĩnh, nàng đi tới bên cạnh Vô Tấn hỏi:
- Đã tìm được chưa?
Vô Tấn lắc đầu:
- Không thấy đoán chừng nàng đã lên xe ngựa về.
- Tiểu nha đầu này!
Cửu Thiên hơi tức giận:
- Lòng dạ nàng ta tại sao lại hẹp hòi như vậy nàng ta trở về thì ta chút nữa làm sao bây giờ?
Vô Tấn cổ quái nhìn nàng, Cửu Thiên lo lắng thật là vẽ vời cho thêm chuyện, có mình ở đây nàng lo lắng gì?
Khuôn mặt Cửu Thiên bỗng dưng đỏ lên, liếc nhìn Vô Tấn:
- Huynh tìm cho ta một con ngựa ta trở về.
Vô Tấn cười hì hì:
- Muội ngồi lên lưng ngựa ta dắt ngựa đi trên mặt đất.
- Xa như vậy phải đi tới lúc nào?