Hoàng Tộc
Chương 2146 : Cứu người(thượng)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Vô Tấn đối với nàng rất có
cảm tình, loại cảm tình này không phải tình yêu như đối với Tô Hạm, cũng không phải loại trách nhiệm như đối với sư tỷ, mà là một loại cảm giác
mà mỗi người đàn ông đều có, tuy Lan Lăng vương phủ có trên trăm nha
hoàn cùng thị nữ, hắn có thể thu các nàng vào phòng, nhưng hắn đối với
các nàng cũng không có cảm giác này, hắn cũng không muốn thu ai.
Thậm chí lần kia khi hắn xử lý công vụ, Bách Hương dùng sắc câu dẫn hắn, hắn cũng không có cảm giác, nhưng buổi trưa hôm nay, Kinh Nương phục
thị hắn, hắn đối với nhạc nữ này lại có cảm giác đó, cho dù lúc ấy hắn
có chút ngà ngà say, có thể làm cho hắn lần thứ nhất sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy, thế cho khiến hắn đem danh thiếp cho nàng, trong
lòng của hắn hy vọng nàng tìm đến mình.
Vô Tấn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, thấp giọng hỏi nàng:
- Cùng ta nàng không hối hận sao?
Kinh Nương có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, thanh âm rất thấp:
- Chỉ cần công tử đối xử tốt với ta, ta sẽ phục thị công tử cả đời.
- Được rồi! Bên cạnh ta xác thực cần một người phục thị, về sau nàng đi cùng ta!
Trong nội tâm Kinh Nương có vui mừng, lại có chút khẩn trương, mừng là
tương lai của nàng đã có chỗ dựa, không cần phải vì sinh hoạt mà phát
sầu, Vô Tấn là hoàng tộc, có thể cho cậu mợ nàng một cái nghề không tệ,
coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người, hơn nữa nàng cảm giác
nhân phẩm Vô Tấn rất tốt, rất trượng nghĩa, không phải nam nhân tùy tiện đùa bỡn nữ nhân như vậy, có thể trở thành nơi cho nàng dựa vào.
Khẩn trương là vì nàng cũng chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, không biết nên làm thế nào cho tốt?
Vô Tấn tuy đã thu nàng, nhưng cũng không háo sắc đến mức đem nàng kéo
vào ngực mình, ngay tại chỗ hành quyết, làm như vậy cũng quá không có
nhân phẩm rồi, Vô Tấn nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình,
cười hỏi nàng:
- Cậu mợ nàng có đồng ý không? Ý ta là nói, bọn hắn có thể cho là ta
lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay không, cảm thấy ngươi là hi sinh
chính mình cứu bọn họ.
cái quan lớn cũng có thể đem hắn từ trong chăn kéo ra.
Nhất là Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, đều có đặc quyền bí mật bắt người, hắn
lại càng không dám đơn giản đắc tội, đừng nói đến chính là Đô úy, coi
như là Giáo úy, hắn cũng không dám đắc tội.
Hắn khom người thi lễ:
- Hạ quan không biết Đô úy tướng quân đến, để cho Tướng quân đợi lâu, đắc tội.
Vô Tấn hướng hắn chắp tay:
- Ta là Mai Hoa vệ tam quân nhất phủ Đô úy Hoàng Phủ Vô Tấn, quấy rầy Hứa đại nhân nghỉ ngơi.
Hứa Huyện lệnh lại càng hoảng sợ, Hoàng Phủ Vô Tấn, không phải là Lương
Quốc công, cháu trai của Lan Lăng quận Vương sao? Hình như còn là Phó
Đô đốc thuỷ quân Sở Châu nữa thì phải, trời ạ! Sao vị đại gia này lại
đến đây.
- Nguyên lai là Lương Quốc công đại giá quang lâm, ty chức không biết, có tội! Có tội!
Vô Tấn mỉm cười:
- Hứa đại nhân, kỳ thật ta là có một việc tư đến tìm đại nhân hỗ trợ.
Hứa Huyện lệnh nghe nói là việc tư, lòng lập tức buông xuống, việc tư là tốt rồi, hắn vội vàng cười lấy lòng nói:
- Dạ được, mời Lương Quốc công vào bên trong nói chuyện!
Vô Tấn theo hắn tiến vào huyện nha, hai người đi vào nội đường, cùng
nhau ngồi xuống, Hứa Huyện lệnh rót cho hắn một chén trà, lúc này mới
hỏi:
- Không biết có chuyện gì cần ti chức hỗ trợ.
- Là như thế này, cậu của thị thiếp ta, khả năng có chút hiểu lầm, bây giờ đang ở trong huyện nha.