Hoàng Tộc
Chương 2151 : Sơn trang Tề Thụy Phúc (thượng)
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Bảo Châu đi vào giả bộ đánh
giá gian phòng, lại kiềm không được liếc trộm Kinh Nương. Thấy cô khuôn
mặt xinh đẹp, da thịt trắng muốt, eo thon mông tròn, dáng người đầy đặn, là loại hình đàn ông thích nhất, trong lòng cô nổi lên ghen ghét.
Loại ghen ghét này không phải của cô mà tức thay cho Trần Anh. Bảo Châu
rất thích Trần Anh, cứ hy vọng cô ấy sẽ trở thành chị dâu của mình.
Đương nhiên, người đàn bà này tối đa chỉ có thể là thiếp của Vô Tấn,
nhưng cô vẫn hơi thất vọng. Người đàn bà thứ nhất của đại ca không phải
Trần Anh, mà là một người phụ nữ cô không biết.
Cô tùy ý ngồi trên ghế của Vô Tấn, hỏi:
-Tên ngươi là gì?
Kinh Nương cực kỳ thông minh. Tối hôm qua khi Hoàng Phủ Cương đem cô về
thì trên đường đi đã cho biết, ông còn có một cháu gái khoảng mười lăm,
mười sáu tuổi.
Thiếu nữ trước mắt độ tuổi phù hợp, nếu là thị nữ thì sẽ không dám tùy
tiện vào phòng chủ nhân, càng không dám tùy ý ngồi ghế của chủ nhân.
Kinh Nương lập tức đoán ra thiếu nữ này là muội muội của Vô Tấn.
Cô vội yêu kiều hành lễ:
-Kinh Nương tham kiến tiểu thư!
Bảo Châu ngây ra.
-Ngươi biết ta?
Kinh Nương lắc đầu.
-Ta nghe công tử nói hắn có một muội muội, chắc chính là tiểu thư đây.
-Không sai, chính là ta, ta tên Bảo Châu, sau này ngươi có thể kêu ta là Bảo Châu. Ưm! Ngươi biết võ không?
Mục đích của Tề gia rất rõ ràng, muốn thông qua bữa tiệc này khiến Tề
gia lại được triều đình chú trọng. Mục tiêu cao nhất của họ là Tề gia
lại có tước vị, mục tiêu thấp nhất là Tề Đại Phúc ngân phiếu giống như
ngân phiếu tiền trang hai nhà khác, được triều đình bảo hộ.
Không chỉ là quan trong triều, một ít thương gia nổi danh cũng nằm trong danh sách mời. Tề gia lần lượt phát ra ba ngàn tấm thiệp mời, một lần
yến hội thịnh đại bắt đầu từ giữa trưa ngày mười tám tháng tám chậm rãi
kéo màn.
Buổi chiều, Vô Tấn một mình đi tới Tề Thụy Phúc sơn trang tại thành nam. Sơn trang cách kinh thành rất gần, khoảng ba dặm, nó không ở bên đường
mà cách đường lớn chừng trăm bước, bị ngọn đồi thấp bé vòng quanh. Có
một con suối nhỏ giắt ngang sơn trang, rừng cây rậm rạp, phong cảnh
tuyệt đẹp.
Nơi này vốn là biệt trang của Chính Định quận vương, gần bốn trăm mẫu
đất. Ba mươi năm trước, Chính Định quận vương dính vào mưu phản mà bị
giết, biệt trang bị quan phủ tịch thu sau công khai bán. Được Hoàng Phủ
Huyền Đức đồng ý, mới lên tước vị, cửa hàng Tề Thụy Phúc lấy ba vạn ngân lượng mua sơn trang này, lấy tên là Tề Thụy Phúc sơn trang.
Tòa sơn trang là nơi Tề gia nghỉ hè. Trừ người Tề gia ra, mỗi năm vào
tháng chín sẽ có gần trăm quản sự hoặc người làm từ cửa hàng Tề Thụy
Phúc khắp các nơi tới chỗ này nghỉ ngơi một tháng, là phần thưởng cho họ cố gắng làm việc.
Lần này bởi vì tiệc mừng thọ mời khách rất nhiều, trong thành Tề gia
không có đủ đại điện đường chứa khách nên chỉ có thể bày tiệc trong sơn
trang. Tại một mảnh đất rộng khoảng chục mẫu dựng lên mười lều lớn. Loại lều này là dùng trong quân đội, mỗi lều có thể chứa mấy trăm người cùng dùng cơm, đã được hoàng đế đặc biệt ưng chuẩn.
Đây chính là lý do Tề gia rất muốn hồi phục lại tước vị. Bởi vì không có tước vị, rất nhiều khí cụ sẽ bị hạn chế sử dụng, đây là chế độ đặc biệt tại Đại Ninh vương triều. Lấy tước vị làm hạn chế, đạt được tước vị có
thể nói là quý tộc, bao gồm kiến trúc, dụng cụ, xe ngựa, vân vân và vân
vân được ưu đãi đặc biệt.
Đơn giản nhất chính là kiến trúc. Không có tước vị thì không được xây
dựng đại điện sức chứa hơn ba trăm người. Độ dài, độ rộng, chiều cao đều có hạn chế. Lại còn xe ngựa, chỉ người có tước vị mới được ngồi xe ngựa có trên ba con ngựa kéo. Dân chúng bình thường tối đa chỉ có thể sử
dụng hai con ngựa.