Hoàng Tộc

Chương 132 : Khói lửa triều đình lại nổi lên

Ngày đăng: 00:40 19/04/20


Tô Y lén trốn ra, nên không dám ở lâu bên ngoài, cô nhóc ăn vội một bát cơm, bèn cầm bản thảo chạy về, Vô Tấn thì lại rất bình thản, cậu ta gọi thêm một hũ rượu, cậu phải từ từ thưởng thức bữa ăn ngon đầu tiên của triều đại này, mặc dù cậu đã từng dự yến tại nhà Tô Hàn Trinh, nhưng lúc ấy lòng mọi người đều không quan tâm đến việc ăn, đã ăn gì và đã uống gì, một chút ấn tượng cũng không có.



Hôm nay thì lại khác, không ai quấy rầy, lại có thời gian rảnh, cậu phải từ từ mà thưởng thức. Cậu nghĩ như vậy, nhưng lại không được như ý, chỉ nghe thấy từ phía trên vọng đến một giọng cười rất quen thuộc.



“ Lão Mã, bữa rượu này huynh đệ uống rất no say, tâm trạng tốt, bữa rượu này ta mời, chúng ta uống đến không say không về.”



Đây là giọng của La tú tài, không phải ông ta đang ở tiệm cầm đồ sao? Chẳng lẽ ngũ thúc bọn họ cũng đến ăn trưa ở đây?



Vô Tấn cầm chén rượu lên lầu ba, đến cửa lầu thang bèn thấy La tú tài, chỉ thấy ông ta đang ngồi uống rượu với một người đàn ông trung niên. Vô Tấn lại nhìn xung quanh, xung quanh không hề có ngũ thúc bọn họ, cậu ta lắc đầu, vừa định đi xuống, La tú tài liếc mắt nhìn sang, bèn nhìn thấy cậu.



“ Không phải công tử đó sao? Xin mời vào.”



Vô Tấn không biết làm sao, chỉ đành cầm chén rượu bước lên, cười hỏi: “La tú tài, sao ông lại ở đây?”



“ Hơ hơ! Gặp một người bạn, bèn cùng nhau đến đây uống rượu, để tôi giới thiệu với cậu.”



La tú tài giới thiệu Vô Tấn trước, “Đây là chủ nhân mới của tôi, người của nhà Hoàng Phủ, cháu trai của lão Quí, chúng tôi đều gọi cậu là công tử Vô Tấn.”



Ông ta lại giới thiệu Vô Tấn cho người đàn ông trung niên, đây là bạn vào sinh ra tử của ta, gọi là Mã Bô Vân, là Dịch Thừa của Dịch quán Bình Giang, sau này nếu có đến huyện Bình Giang ăn ở, cứ đến tìm ông ấy.”



Huyện Bình Giang cũng chính là Tô châu của ngày nay, Dịch Thừa của Dịch quán Bình Giang, tương đương với tổng giám đốc của Sở chiêu đãi chính phủ, tuy chức vụ không lớn, nhưng ông ta lại là một nhân vật có nhiều mối quan hệ xã hội, lúc Vô Tấn còn là thương nhân ở thời hậu thế, loại người như ông ta cậu ta nhất định phải làm quen, mặc dù cậu lãnh đạm với danh lợi, nhưng thói quen xưa nay khó có thể nhất thời thay đổi.



Cậu nâng chén kính ông ta: “Thì ra là Mã đại ca, tiểu đệ xin kính huynh một chén.”



Ông ta uống cạn hết rượu trong chén, con người Mã Bộ Vân này rất là phóng khoáng, ông thấy Vô Tấn tuy còn trẻ, nhưng lại rất am hiểu nhân tình thế thái, trong lòng rất thích, ông ta liền kính lại cậu một ly, bèn vỗ vai cậu cười nói: “Xem ra tiểu huynh đệ cũng là một người rất thẳng thắn, nếu như La tú tài đây đã giới thiệu, thì sau này cũng sẽ là bằng hữu của ta, ở nhà nhờ cha mẹ, ra đường nhờ bạn bè, sau này có đến huyện Bình Giang, chỉ cần đến tìm lão Mã ta, cái khác không cần nói, ăn ở ta bao hết.”
“Uống rượu! Uống rượu!”



………………………………….



Hoàng Phủ Dật Biểu bị bãi chức là chuyện của năm ngày trước, nhưng mới sáng sớm hôm nay, Biệt giá quận Đông Hải Hoàng Phủ Cừ mới nhận được bồ câu đưa tin từ kinh thành đến.



Bồ câu đưa tin đã bắt đầu thịnh hành từ đời Đường, phương pháp huấn luyện bồ câu càng ngày càng tiến bộ, phương thức thông tin nhanh lẹ này dần dần được sữ dụng phổ biến trọng vương triều Đại Ninh, không chỉ quan phủ mới dùng bồ câu đưa tin, ngay cả những người bình thường cũng dùng phương thức này để truyền đạt tin tức, giữa cửa tiệm chính với các tiệm con, giữa các hào môn quyền quí với nhau, bồ câu đưa tin được sử dụng vô cùng phổ biến.



Hoàng Phủ Cừ nhận được tin mà bồ câu đưa đến là chính do Hoàng Phủ Dật Biểu, chỗ dựa của hắn gửi đến cho hắn, Hoàng Phủ Dật Biểu bị thái tử hại đến mất cả chức quan, ông hận hắn đến tận xương tủy, nhưng lại không dám trực tiếp chống đối thái tử, ông bèn nghĩ đến một người khác cũng hại ông, đó là Thứ sử Tô Hàn Trinh của quận Đông Hải.



Nếu có thể loại bỏ được Tô Hàn Trinh này, thì đây sẽ là một đả kích rất lớn đối với việc mở rộng thế lực của thái tử tại quận Đông Hải.



Chỉ thị mà Hoàng Phủ Dật Biểu đưa ra cho Hoàng Phủ Cừ nói rất là rõ ràng, lệnh cho Hoàng Phủ Cừ phải nhanh chóng nắm bắt được sơ hở của Tô Hàn Trinh, sau đó tố giác để bãi chức của ông.



Hoàng Phủ Cừ chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, muốn bắt được sơ hở của Tô Hàn Trinh không phải là việc dễ dàng, Tô Hàn Trinh vừa đến quận Đông Hải nhận chức mới đầy một tháng, mà làm quan lại rất thanh liêm, thì vốn chẳng có để lại sơ hở gì, trừ phi chính hắn phải bỏ ra một số tiền, bỏ tiền ra là một việc làm khiến Hoàng Phủ Cừ rất xót ruột, và việc làm này còn khó chịu hơn so với việc hắn bị thê thiếp cắm sừng, nhưng mệnh lệnh của Hoàng Phủ Dật biểu hắn lại không dám không tuân theo.



Hắn bèn nhớ đến ba trăm ngàn ngân lượng mà lần trước Hoàng Phủ Dật Biểu nhờ hắn xoay sở giùm, cho đến nay ông ta vẫn không hề có chút động tĩnh, một bên là ba trăm ngàn lượng, một bên là tố giác Tô Hàn Trinh, cả hai việc này đều rất bỏng tay, nhưng hắn không thể việc nào cũng làm



Hoàng Phủ Cừ đắn đo một hồi lâu, vẫn là cứ nghĩ cách tố giác Tô Hàn Trinh trước, còn chuyện ba trăm ngàn lượng cứ để tạm để sang một bên!



Bãi chức Tô Hàn Trinh, hắn có một mấu chốt, hắn đã quan sát rất nhiều lần.



Hoàng Phủ Cừ trầm lặng hồi lâu, liền vẫy tay gọi một gia nhân tâm phúc đến, “Ngươi hãy đến quận nha một chuyến, gọi Tào chủ sự đến cho ta, đi ngay bây giờ, bảo hắn lập tức tới đây.”