Hoàng Tộc

Chương 141 : Trước cửa Quan Công có đao lớn (Thượng)

Ngày đăng: 00:40 19/04/20


Hai ngày sau, tiệm cầm đồ Tấn Phúc Ký chính thức khai trương trong tiếng pháo đì đùng, trước cửa tiệm, hai chiếc đèn lồng đỏ đưa treo trên cao, ngay cả tấm biển hiệu cũng có dây nơ đỏ quấn quanh và có giá đỡ, bầu không khí náo nhiệt, từng đám con nít vây quanh dây pháo, vừa cười nói, vừa nhảy nhót, lúc bấy giờ lão thất tung một nắm tiền đồng để lì xì, đám trẻ con liền tranh giành với nhau.



“Cảm ơn! Cảm ơn! Được ông chủ Ngô ghé thăm, thật khiến tiệm nhỏ của tôi lấy làm vinh hạnh! Nào, vào bên trong ngồi nhé, lão thất, mau đưa ông chủ Ngô vào trong, tiếp đãi chu đáo đó.”



Hôm nay Hoàng Phủ Quý mặc một chiếc áo choàng màu đỏ, trên đầu đội một chiếc mũ bát giác phát tài mới, thân hình béo tốt, khuôn mặt rạng rỡ, đang tươi cười đon đả tiếp đãi các khách đến từ khắp nơi.



Ông chủ Triệu của tiệm hương liệu Triệu Đoan Tường, tay cầm một hộp lễ vật màu vàng, chậm rãi bước đến.



“Cung hỷ Hoàng Phủ huynh khai nghiệp đại cát!”



Ông ấy đỡ lấy chiếc hộp, vòng tay thi lễ, cố ý lắc lắc chiếc hộp để tạo ra tiếng kêu, bên trong toàn là âm thanh của tiền đồng.



“Thì ra là ông chủ Triệu, chúng ta đã một năm không gặp rồi nhỉ! Hình như huỳnh càng ngày càng phát tài đó!”



Hoàng Phú Quý ha ha cười lớn, ông chủ Triệu này có đứa con trai làm văn thư lang trong quận nha, là quan viên tứ đẳng, suốt ngày tỏ vẻ ta đây oai nhất, xem khinh kẻ này, xem thường kẻ khác, Hoàng Phủ Quý vội vàng kéo lấy ông chủ Triệu, giới thiệu với ông ta về con trai của mình:



“Ông chủ Triệu, đây là khuyển tử Trung Dũng, đang làm tư tào thuế vụ ở huyện nha, sau này còn phải nhờ chiếu cố nhiều.”



“Ồ! Là quan lại hay là công sai?”



Những người làm việc trong nha môn có hai loại, một loại là quan lại, một loại là công sai, cũng giống như nhân viên trong biên chế và ngoài biên chế trong cơ cấu chính phủ ở đời sau vậy, công sai chính là nha dịch, là nhân viên ngoài biên chế, không có địa vị gì.



Quan lại thì thuộc hàng công vụ viên chính thức, hưởng bổng lộc của triều đình, có chia thành tứ đẳng, đẳng cấp càng cao, chức quyền càng lớn, giống như việc tranh giành hộ tào chủ sự của lục đại danh tộc, chính là quan lại cấp một, nhưng hộ tào đặc biệt quan trọng, vì vậy so với các chủ sự khác thì nó cao hơn nửa cấp, được ví von như là quan thu thuế, cũng là một chức quan vừa có tiền vừa có quyền.



Con trai của Hoàng Phủ Quý vào huyện nha không phải là công sai, mà là quan lại, ông ấy bèn đắc ý cười nói:



“Chức vụ nhỏ ấy mà, là tứ đẳng.”



Ông chủ Triệu đột nhiên tỏ ra kính cẩn, vội vàng chắp tay cung kính kiến lễ:




“Mấy thằng ranh đó, đã nói xấu gì ta vậy hả?”



“Bọn họ nói ông chủ Trương hành hiệp trượng nghĩa, ở huyện Duy Dương không ai là không tán dương ông.”



Thái độ của Vô Tấn vẫn rất ư thản nhiên, không lạnh cũng không nóng, mặc dù Trương Bá Đạo trông có vẻ như ngẫu nhiên gặp được hắn, nhưng Vô Tấn lại cảm giác rất rõ ràng là Trương Bá Đạo này cố ý tiếp cận hắn, tuy còn chưa biết được dụng ý của ông ta, nhưng kinh nghiệm của đời trước của Vô Tấn nói cho hắn biết, vô sự ắt không đến (không có chuyện gì thì không đến), Trương Bá Đạo cố ý tiếp cận hắn, nhất định là có dụng ý gì đó.



“Hai năm nay lão đệ đã có thành tựu lớn ở đâu rồi sao?”



Trương Bá Đạo nói quanh quẩn một hồi, từng bước từng bước thăm dò Vô Tấn, ông ta không thể nào nói thẳng là: “Sao cậu lại quen với Tô thích sứ?” Như vậy thì cũng thật là quá đường đột rồi, ông ta đường đường là ông chủ của Chấn Uy tiêu cục, đương nhiên là phải hỏi thăm một cách uyển chuyển hơn rồi.



“Tôi làm gì có thành tựu lớn gì chứ! Ông chủ Trương đã quá đề cao tôi rồi, chỉ là lăn lộn bên ngoài, kiếm bữa cơm ăn thôi.”



Vô Tấn khá là lão luyện, không hề tương xứng với tuổi tác của hắn, điều này khiến cho Trương Bá Đạo kêu thầm lợi hại, nhưng ông ta lại càng có hứng thú hơn, không do dự mà dò hỏi:



“Ta nghe ngũ thúc của cậu nói, bảy năm trước cậu bị tổ phụ đưa đến Tề Châu, không biết là ở chỗ nào của Tề Châu?”



Trương Bá Đạo đã nghe nói Tô thích sứ là người quận Đông Thái của Tề Châu, nếu như Vô Tấn cũng ở quận Đông Thái của Tề Châu, thế thì ông ta đã đoán được một ít rồi.



Không ngờ Vô Tấn bỗng nhiên ha ha cười nói:



“Tôi đã ở rất nhiều nơi của Tề Châu! Bản thân tôi cũng không nhớ rõ nữa, lúc đó còn quá nhỏ.”



Vô Tấn nói một cách mơ mơ hồ hồ, không chịu nói rõ, điều này khiến cho Trương Bá Đạo hơi thất vọng, tên tiểu tử này thật là xảo quyệt, ông ta vẫn còn chưa cam tâm, còn muốn hỏi nữa, nhưng chính vào lúc này, Hoàng Phủ Quý đã gọi ông ta, âm thanh còn có vẻ kinh hoàng, “Bá Đạo! Bá Đạo!”



Trương Bá Đạo quay đầu lại nhìn, bất giác ông ta sững người, chỉ thấy hai mươi mấy tên du côn bặm trợn đang từ bốn phía đi đến.



“Ồ! Khai trương tiệm mới à, thật là linh đình, chúc cho tài khí cuồn cuộn, ngày nào cũng phát tài, được rồi, thưởng cho các huynh đệ một ít tiền rượu đi nào!”