Hoàng Tộc
Chương 143 : Đến mà không đi cũng vô lễ (Thượng)
Ngày đăng: 00:40 19/04/20
Buổi chiều hôm ấy, tiệm cầm đồ Tấn Phúc chính thức khai trương, Hoàng Phủ Quí đã chuẩn bị rất đầy đủ, mười mấy ngày trước đây, ông lần lượt đến thăm những bạn hàng cũ, dựa vào uy tín và tình nghĩa mười mấy năm của ông, ông tin rằng bản thân ông ít nhất cũng có thể lôi kéo trên bảy mươi phần trăm những bạn hàng cũ đến tiệm của mình.
Buổi chiều đã bắt đầu có khách đến, cuộc buôn bán đầu tiên nhanh chóng hoàn tất, đó là một bạn hàng cũ, cần mua một tượng bạch ngọc quan âm, cũng may trong số hàng tồn kho trong tiệm lại có, vì để thành công trong cuộc buôn bán đầu tiên này, Hoàng Phủ Quí bèn bán tượng bạch ngọc quan âm này với giá thấp nhất là sáu mươi lượng cho khách hàng, chỉ kiếm lời được mười lượng.
Mặc dù như vậy, Hoàng Phủ Quí vẫn đặc biệt xúc động, viết một cách ngay ngắn chỉnh tề cuộc buôn bán đầu tiên vào qyển sổ thu chi, một tượng bạch ngọc quan âm, mua vào năm mươi lượng, bán ra sáu mươi lượng, lời mười lượng.
Sau đó, lòng ông đầy thành khẩn chạy sang miếu lão quân bên cạnh khấu đầu lão quân ba cái….
Tiệm cầm đồ chính thức kinh doanh, Vô Tấn lại tiếp tục nhàn rỗi, nhưng cậu vẫn còn một chuyện chính sự chưa làm xong
Sáng ngày hôm sau, Vô Tấn đi đến ‘sòng bạc Hoàng Kí Diệu Thủ’ ở gần phố Bắc, Hắc Mễ đã nói cho cậu biết, sở dĩ đến tiệm cầm đồ gây chuyện, là do nhận của Hoàng gia một ngàn lượng.
Vô Tấn không phải là một người thích đi gây chuyện, cậu nói rất nhỏ nhẹ, thậm chí cậu cũng không muốn cho người khác biết cậu là chủ của tiệm cầm đồ Tấn Phúc, nhưng cậu là một người không cho phép trong mắt có bất kì một hạt bụi nào, có ân báo ân, có thù báo thù, ân oán phân minh.
Bên trong sòng bạc Hoàng Kí Diệu Thủ vô cùng náo nhiệt, phía trước ba mươi mấy chiếc bàn đều bu đầy những con bạc đến thử vận may và tìm thú vị, mắt của những con bạc đều đỏ cả, nhìn chăm chăm vào ba con xúc sắc đang nhảy nhót hét lớn, “ đại ! đại ! đại !” hoặc là “ tiểu ! tiểu ! tiểu !”
Cách đặt cược cũng giống như hậu thế, ba con xúc sắc mười tám điểm, từ ba điểm đến mười điểm là tiểu, mười một điểm đến mười tám điểm là đại, mỗi một bàn là năm trăm văn tiền, mỗi người chỉ được đặt một tụ, không được đặt nhiều, đặt xong mở bát, lúc này nhà cái tương đương với trọng tài, lấy đi mười phần trăm tiền đặt cược của người đặt, sau đó trực tiếp trừ tiền lúc tính tiền trả tiền, rất nhanh chóng và đơn giản, nhưng cũng rất kiếm lời.
Cũng có thể đồng thời bao cả một bàn đặt tụ, gọi là ‘ mãn tịch’ đây kì thực là đang quyết đấu với nhà cái, việc này phải nói rõ trước khi mua phiếu chơi, để dễ dàng sắp xếp bàn chơi
Vô Tấn bước vào trong sòng bạc, một người đầy tớ vội ra đón, hắn không quen biết Vô Tấn, trông Vô Tấn ăn mặc khá chỉnh chu, bèn cười tít mặt nói: “khách quan muốn chơi ở lầu một hay lầu hai? Hay là để tôi giới thiệu sơ lược cho khách quan?”
“ Ta biết rồi, chơi ở lầu một.”
“ Được! Xin mời khách quan mua phiếu chơi ở bên này.”
Người đầy tớ dẫn Vô Tấn đến trước quầy, mặt tươi cười hỏi:
“Khách quan muốn chơi loại nào, đơn chú hay là mãn tịch?”
Phiếu chơi của đơn chú là một miếng bài nhỏ bằng đồng màu vàng, mỗi miếng năm trăm văn tiền, lúc tính tiền trả tiền chỉ nhận được bốn trăm năm mươi văn, năm mươi văn làm tiền hoa hồng, còn phiếu chơi của mãn tịch là một miếng bài bằng bạc nhỏ màu đỏ sáu lượng.
Trong đám con bạc người thích náo nhiệt thì rất nhiều, đã có người giành hộp xúc xắc trước, vô Tấn đi đến phía trước một bàn, lần này cậu muốn tận tay lắc xúc xắc, ba mươi ba tấm phiếu đỏ đều đã được chia ra cả rồi, cậu bèn lấy một tấm phiếu đỏ đặt vào chữ đại bên trên bàn cờ, cầm hộp xúc xắc lên, hộp xúc xắc là một hộp ngọc, giống như đời sau, lắc ba viên xúc xắc trong hộp ngọc chín cái, đặt xuống bàn, sau khi mở ra xem số nút để chia lớn nhỏ.
“ Đại!”
“ Ha ha! Của tôi là đại.”
“Ài! Mẹ nó, của tôi sao lại là tiểu chứ.”
Mời mọi người đón đọc và ủng hộ Hoàng Tộc bằng cách bình luận và chém gió trong bachngocsa
……….
Vô Tấn từ từ mở hộp xúc xắc của mình ra, một hột năm nút, hai hột bốn nút, mẹ nó, sao lại là mười ba nút!
Cũng may là người của triều đại này chưa hiểu được mười ba nút, mọi người đều hoan hô chúc mừng,
“Người huynh đệ! Của người là mười ba nút, quả là may mắn!”
Kết quả dần dần được thống kê lại , kết quả chiến thắng huy hoàng, hai mươi ba bàn đại, mười bàn tiểu, trừ đi tiền vốn và tiền đặt cược, cậu kiếm được năm mươi sáu lượng.
Sòng bạc gần như muốn điên lên, tiếng giậm chân, tiếng la hét……mẹ nó quả thật là quá ghiền.
Nhìn Vô Tấn đến trước quầy đổi ngân lượng, mặt người quản sự sợ đến trắng bệch, hắn âm thầm nhìn về phía lầu hai, đây không phải là chủ ý của hắn
Nhìn thấy Vô Tấn định đi, trên lầu hai bỗng vang lên tiếng của một người đàn ông trung niên,
“Hoàng Phủ công tử, xin dừng bước!”
Vô Tấn dừng lại, cậu đang đợi giờ phút này.