Hoàng Tộc

Chương 2279 : Gặp lại Tô Hàn Trinh (hạ)

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Tô Hạm nhắc nhở trượng phu.



Vô Tấn vỗ trán cũng cười nói:



- Đúng rồi phải gọi là nhị thúc, ta quen thói gọi là đại nhân rồi.



Tô Hàn Trinh tiến tới phía trước vỗ vai Vô Tấn mà cười nói"



- May mà ngươi cưới Cửu Thiên để ta trở thành trưởng bối của ngươi, nếu không ta còn phải quỳ xuống, tấm mặt mo này cũng không còn chỗ để để nữa, ha ha.



Tô Hàn Trinh nở ra nụ cười khiến cho mọi người đều vui vẻ, Vô Tấn cũng tìm một cái ghế dựa mà ngồi xuống:



- Chúng ta ngày hôm qua định đi bái phỏng nhị thúc nhưng sự tình quá nhiều, thật sự không có thời gian.



Hắn nói lời này khiến cho Tề Phượng Vũ che miệng cười lén, Tô Hạm trách cứ hắn:



- Huynh còn không biết xấu hồ, xế chiều hôm nay huynh ngủ hai canh giờ, bận gì chứ?



Tô Hàn Trinh khoát tay nói với Tô Hạm:



- Chuyện này cũng không trách Vô Tấn được hắn là Sở châu thủy quân phó đô đốc cùng với các quan quân uống rượu là phương pháp tốt để liên lạc cảm tình, về sau có lợi để hắn thống soái quân đội, hơn nữa con nghĩ lại đi, đoán chừng có tới một trăm người mỗi người kính hắn một chén,một trăm người một trăm chén, sau mà chịu được.



- Vẫn là nhị thúc thông cảm, con cũng không nhớ ra con uống bao nhiêu chén rượu nữa, tiền ăn vẫn còn thiếu nợ Bách Phú tửu lâu đoán chừng chút nữa bọn họ tới đòi nợ rồi.



- Công tử chúng ta phải tới đòi nợ bọn họ mới đúng.



Tề Phượng Vũ hé miệng cười nói.



Vô Tấn nhớ tới chuyện đòi nợ liền cười nói:



- Nhị thúc đồng ý hỗ trợ chứ?



Tô Hàn Trinh gật đầu:
- Lương tự vương điện hạ, tha cho tiểu nhân một mạng, xin tha cho tiểu nhân một mạng.



Vô Tấn nhớ tới lúc trước hắn uy phong thế nào, là huyện công duy nhất ở Duy Dương huyện, hiện tại thì ti tiện không bằng con chó, Vô Tấn đối với hắn không có chút thương cảm nào.



- Đem miệng hắn bịt lại rồi mang đi.



Mấy tên lính dùng vải rách bịt miệng Hoàng Phủ Cừ lại, nhét vào trong một cái bao rồi khiêng ra ngoài quân sĩ Mai Hoa vệ cũng bắt mấy tên chưởng quỹ và tiểu nhị, ở trong phòng có hai kỹ nữ cũng bị ép mặc quần áo mà đi ra, đang ở bên tường run rẩy.



Vô Tấn lạnh lùng mà nói với bọn họ:



- Chúng ta là Mai Hoa vệ do triều đình phái tới, các ngươi không được báo cáo với bất luận ai, đều nói là Hoàng Phủ Cừ leo tường chạy mất, không bị bắt, nghe rõ chưa, ai mà không vanga lời, ta sẽ lập tức lấy mạng hắn.



- Vâng... vâng.



Tất cả mọi người đều run rẩy.



Vô Tấn vung tay lên, đám quân sĩ như thủy triều, thoáng chốc đã đi sạch sẽ, để lại một đám tiểu nịnh và chưởng quỹ hoảng sợ vạn phần.



Buổi sáng ngày hôm sau, vài tên nha dịch đi tới Bách Phú tiền trang, Hà quản sự hiện tại vô cùng bận rộn, bên ngoài còn có mấy nghìn người đòi tễ đoái hắn không biết phải làm sao, bỗng nhiên nghe nói nha dịch tới nhà thì vội vàng kinh hãi.



- Hà quản sự, có người tố cáo ngươi với quận nha, ngươi đi theo chúng ta một chuyến.



Hà quản sự như năm trong mộng hắn lắp bắp hỏi:



- Là người nào tố cáo?



- Ngươi đi sẽ biết không phải là người bình thường, liên quan đến cả trăm vạn lượng bạc.



Nghe nói tới liên quan tới cả trăm vạn lượng bạc, Hà quản sự hoảng sợ tới mức chân tay run rẩy, hắn vội vàng phân phó cho phó quản sự, sau đó mang theo tâm thần bất định tới quận nha.



Đi tới đại đường, hắn mới phát hiện ra Triệu quản sự và vương quản sự phụ trách Bách Phú tiền trang cũng ở đây, trong lòng mới buông lỏng một phen, chỉ cần không tìm một mình hắn là tốt rồi.