Hoàng Tộc

Chương 2302 : Đại pháo đầu tiên(trung)

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Nhưng cái này chỉ là lần đầu tiên, binh sĩ liên tiếp bắn ra năm lần, khi khỏa đạn pháo thứ năm ở phương xa nổ vang, mà đại pháo như trước không chút sứt mẻ, không có tạc nòng, không có chấn động, mọi người lập tức hoan hô lên.



- Thành công rồi!



Bọn hắn nhảy cẩng lên, kích động ôm cùng một chỗ, Vô Tấn cũng kích động, chậm rãi quỳ xuống, đại pháo đầu tiên của hắn rốt cuộc đã ra đời.



Tạo pháo không phải đơn giản như vậy, đạn rỗng ruột cũng rất khó tạo ra, là một quá trình tích lũy lâu dài, tối thiểu là vài thập niên, thậm chí trên trăm năm, này chỉ là dùng một loại thủ pháp so sánh, thực tế không có khả năng một lần là làm được.



Vô Tấn kiềm chế nội tâm kích động, đi đến trước mặt Vương thợ rèn, hướng hắn thi lễ thật sâu:



- Pháo có thể thành, đây là công sức của sư phụ, xin nhận của ta một lễ!



Vương thợ rèn vội vàng hoàn lễ:



- Tiểu dân không dám nhận lễ của điện hạ, như vậy là đại bất kính!



Vô Tấn lại hướng những người tham gia thí nghiệm, ôm quyền:



- Các vị huynh đệ khổ cực, mỗi người đều có trọng thưởng, mong rằng mọi người bảo thủ bí mật, không được tiết lộ ra ngoài!



Hai mươi mấy tên quân sĩ ầm ầm đáp ứng, Vương thợ rèn cười nói:



- Tướng quân, pháo cần thí nghiệm nhiều hơn, tối thiểu hai tháng nữa mới có thể thành phẩm, nhưng nếu gia tăng nhân thủ thí nghiệm, . . .



- Cái này có thể, ta sẽ cho hai trăm binh lính đến tương trợ.



Lúc này pháo đã dần dần làm lạnh, mọi người vừa muốn bắt đầu thí nghiệm lần thứ hai, hôm nay sẽ thử nghiệm năm vòng, tổng cộng là hai mươi lăm lần bắn, mới có thể tính là thành công, hiện tại vẫn chỉ là sơ thành.



- Sư phụ hình như đối với hỏa dược rất quen thuộc?



Vô Tấn cười hỏi Vương thợ rèn.




Pháo thành làm cho tâm tình Vô Tấn rất tốt, cảm giác mệt nhọc do bận rộn mấy ngày qua đều biến mất không còn. Hôm nay hắn đặc biệt về nhà sớm, nghĩ muốn chia vui cùng người nhà.



- Vương gia trở về rồi!



Tiến vào cửa phủ, một bà quản gia liền chạy vào nội phủ bẩm báo, thái độ này khiến cho Vô Tấn có chút kỳ quái, trước kia cũng không có như vậy, hôm nay trong phủ xảy ra chuyện gì sao?



Đang nghĩ ngợi, Tô Hạm từ trong phủ ra đón:



- Phu quân, chúng ta đang đợi chàng về!



- Xảy ra chuyện gì sao?



- Không có việc gì, chúng ta chờ chàng về ăn cơm.



Tô Hạm cười giữ chặt tay Vô Tấn, liền hướng vào phòng ăn đi đến:



- Ăn cơm trước, sau đó sẽ nói cho chàng một tin tức tốt.



Vô Tấn trong nội tâm hoang mang khó hiểu, hơn nữa hắn cũng có chuyện muốn nói cho Tô Hạm, liền đi theo nàng tiến vào phòng ăn.



Trong nội đường, Phượng Vũ đã an vị, nàng trong khoảng thời gian này cũng rất bận rộn, trù bì các loại sinh ý, từ lá trà, lương thực, muối, than đá, tinh thiết vân...vân, nàng đều thu mua. Tề Gia vì hiệp trợ nàng, đặc biệt điều đến ba trăm chấp sự khôn khéo nghe theo sắp xếp của nàng. Bởi vì là thay Vô Tấn làm việc, Tô Hạm cũng không có can thiệp nàng, có đôi khi cũng thay nàng bày mưu tính kế.



Phượng Vũ thấy Vô Tấn tiến đến, vội vàng thả cây bút trong tay, đứng dậy chào đón:



- Phu quân, tinh thiết chàng muốn đã mua được, bất quá giá tiền có chút cao, chàng nên chuẩn bị tâm lý ah!



Vô Tấn một tay ôm lấy nàng, một tay ôm eo Tô Hạm, hưởng thụ tề nhân chi phúc này. Hắn ngồi xuống, để cho hai thê tử ngồi bên cạnh mình, cười nói:



- Giá cả không thành vấn đề, nàng hỏi giá như thế nào, ta sẽ mua giá đó, mấu chốt là số lượng, có bao nhiêu?