Hoàng Tộc

Chương 2329 : Trương tư nghệ

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Chuyện thứ hai chính là cha và anh của hắn phải làm sao bây giờ? Dựa

theo hứa hẹn, sau khi hắn đăng vị là phải thả phụ thân, thúc phụ cùng ca ca, thế nhưng mà Trần Kỳ rất rõ ràng, một khi thả bọn hắn ra, bọn hắn

nhất định sẽ phản công. Nhưng nếu như giết bọn chúng đi, mình phải ăn

nói với thủ hạ như thế nào?



Thê tử của Trần Kỳ là công chúa Lưu

Cầu quốc vương trước, nàng đứng ở một bên, nàng rất hiểu trượng phu lo

nghĩ điều gì, liền thay hắn nghĩ kế:



- Phu quân kỳ thật có thể

đem bọn hắn đuổi đi, đưa đến một hoang đảo nào đó, không cho bọn hắn

thuyền, mỗi tháng cho bọn hắn chút ít lương thực nước uống, thần không

biết quỷ không hay, cái đó và tiếp tục giam giữ bọn chúng giống như

nhau.



Trần Kỳ tập trung tư tưởng suy nghĩ, đây đúng là phương án xử lý tốt nhất, hắn không khỏi nở nụ cười:



- Đa tạ Vương phi chỉ điểm, tối hôm nay, ta sẽ phái người chấp hành.



Trần Kỳ lòng nóng như lửa đốt, lập tức xuất cung tìm người đi làm việc,

Vương phi nhìn qua hắn đi xa, không khỏi cười lạnh một tiếng, ngoắc thị

nữ của mình lại, nói khẽ với nàng vài câu, thị nữ gật gật đầu, liền vội

vàng rời đi.



Rất nhanh, thị nữ Vương phi đi tới trước một tòa nhà gõ cửa, cửa mở ra một khe nhỏ, nàng liền lách mình tiến vào.



Tòa nhà này là chỗ ở của Lưu Cầu quốc vương trước kia, sau khi hắn bị ép

đem vương vị tặng cho Trần Kỳ, liền mang theo vài thê thiếp tới ở trong

trang viên này, thành người bình thường.



Quốc vương tên là A Ba,

năm nay ngoài năm mươi tuổi, hắn từ hai mươi năm trước đã mất đi quyền

lực, một mực làm quốc vương trên danh nghĩa, quyền hành Lưu Cầu quốc bị

Trần gia nắm giữ, hắn cũng không thể tránh được. Nhưng cái này cũng

không có nghĩa là A Ba cam tâm cả đời làm bù nhìn, hắn một mực chờ cơ


Trần Anh ngồi ở

trong khoang thuyền thiêm thiếp ngủ, ở trong khoang thuyền này là nàng

được tự do, có mười buồng nhỏ trên tàu để nàng lựa chọn. Nàng cuối cùng

chọn một gian có cửa sổ nhỏ, cửa sổ này rất nhỏ, nhưng có chút ánh sáng

chiếu vào, khiến nàng có thể thấy rõ tình hình trong khoang thuyền, mỗi

ngày, nàng còn có thể ở boong tàu tản bộ hai canh giờ, ở trên tàu ngoài

nàng ra, còn có một nha hoàn phục thị.



Phải nói Trần Kỳ đối với

muội muội mình rất tốt, ngoại trừ hạn chế nàng tự do ra, những điều kiện khác đều rất tốt, muốn cái gì có cái đó, đương nhiên, không để cho binh khí, Trần Anh ở trên thuyền này đọc sách, tản bộ, ngủ, bất tri bất giác đã qua nửa tháng.



Lúc này, trong khoang thuyền truyền đến tiếng bước chân, nha hoàn của nàng liền lay nàng dậy:



- Tiểu thư, có người đến.



Trần Anh nghiêng người ngồi dậy, hỏi:



- Ai đến?



- Không biết, chỉ nghe thấy… tiếng bước chân.



Nha hoàn có chút sợ hãi, trong thuyền lớn chưa từng có người đi vào, những

thủ vệ này không phải sinh lòng ác ý chứ, nàng núp ở sau lưng Trần Anh.



Trần Anh quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa sổ nhỏ, hẳn đang là hoàng hôn,

nàng cười vỗ vỗ tay nha hoàn, ý bảo nàng không cần sợ hãi.



Nàng cũng nghe thấy tiếng bước chân, liền đứng lên đi đến cửa khoang, nghiêm nghị quát:



- Là ai?



- Hắc cô, là ta, Trương Tư Nghệ.