Hoàng Tộc

Chương 2335 : Trần Định Quốc chết

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


Vô Tấn có chút hoài nghi mình nghe lầm, Phượng Vũ có chút ủy khuất nói:



- Huynh không phải nói ra tay hung ác một chút sao? Thiếp kỳ thật đã làm

không tệ rồi, Bách Phú thương hội buôn bán lời được sáu trăm vạn lượng.



Vô Tấn thầm nghĩ, cái này kêu là quan thương cấu kết, không đen tâm mới là việc lạ.



Hắn liền cười nói:



- Ta không có trách nàng, hiện tại bạc ở nơi nào? Ta rất nhanh sẽ sử dụng.



- Bạc đều ở Tề Đại Phúc tiền trang, thiếp sẽ đem tín vật đưa cho chàng, tùy thời có thể lãnh.



Nói đến đây, Phượng Vũ lại nghĩ tới một chuyện, cười nói:



- Thiếp lần trước nói qua với chàng, dùng bạc bán trà mua ngựa, chàng còn nhớ không?



Vô Tấn tinh thần chấn động, chiến mã cũng là nhu cầu cấp bách của hắn, hắn vội vàng hỏi:



- Thế nào, ngựa có tin tức rồi sao? Có bao nhiêu?



- Tổng cộng mua một vạn con ngựa, phân bốn lần đưa tới, cuối năm trước đã đưa đến toàn bộ, đang ở trên đảo Thái Hồ Đông Sơn. Nhưng cỏ khô chính

là vấn đề lớn, thiếp đã mua toàn bộ cỏ khô lưu thông trên thị trường,

nhưng vẫn không đủ, lại phí rất nhiều công sức mới mua được một trăm vạn cân đậu đen, nhưng rất nhanh sẽ hết. Hiện tại chỉ mong thuyền cỏ khô

tới nhanh một chút, khoản mua bán này thiếp thua lỗ hai vạn lượng bạc,

lần sau sẽ không thay chàng mua ngựa nữa.



Vô Tấn hiện tại thiếu

nhất đúng là chiến mã, không ngờ có đến một vạn con chiến mã. Hắn quả

thực mừng rỡ như điên, hắn hận không thể đem Phượng Vũ ôm vào trong ngực ra sức một phen. Hắn vừa đứng người lên, Phượng Vũ sợ tới mức hét ầm

lên:



- Chàng ngàn vạn lần đừng tới đây!



- Ta đáng sợ như vậy sao?



Vô Tấn cười khổ một tiếng, chỉ phải ngồi xuống.


có thể hay không cũng biết bí mật này, cho nên khi hắn đào tẩu, mới có

thể làm cho Trần Chí Đạc khẩn trương như vậy. Hạ Hắc Phượng Hoàng lệnh,

còn vô luận sống chết đều phải bắt được, nếu thật là như vậy, Trần Chí

Đạc vì cái gì không tự nói với mình?



Vô Tấn nghĩ đến đây, có chút thất thần, Dương Hồng Hải liền hỏi:



- Điện hạ tìm ta, không biết có chuyện gì không?



Vô Tấn nhẹ gật đầu, hắn tìm Dương Hồng Hải xác thực là có một việc, hắn vội vàng nói



- Có một việc, ta muốn ngươi đi làm.



Dương Hồng Hải rời đi, Vô Tấn cũng không trở lại nội đường, mà lên ngựa đi

đến quân doanh Mai Hoa vệ. Hắn hiện tại quan tâm nhất chính là tình

huống chiêu mộ tám vạn quân dự bị, đó là mấu chốt để hắn có thể chống

lại Hoàng Phủ Huyền Đức hay không.



Cách quân doanh của Mai Hoa vệ ước chừng ba dặm, chỉ thấy xa xa ngoài bìa rừng, hiện đầy lều vải dày

đặc, kéo dài vài dặm, mơ hồ có thể thấy được nhiều đội binh sĩ đang xếp

thành hàng huấn luyện.



Tràng cảnh này trước kia chưa bao giờ có,

làm cho Vô Tấn kinh hỉ ngoài ý muốn, hắn dục ngựa lao nhanh trên quan

đạo, vó ngựa phi nhanh về phía trước, hướng quân kia doanh lao đến, chỉ

một lát hắn liền đến trước quân doanh.



Cùng quân doanh của Mai

Hoa vệ bất đồng, tại đây không có đại môn tường vây, chỉ có một đường

hào rộng một trượng, sâu ba thước, loại rãnh nông này, chiến mã có thể

nhảy lên mà qua, không có bất kỳ ý nghĩa. Nhưng nó có thể ngăn trở những người bán hàng rong cùng những kỹ nữ muốn tiến vào quân doanh.



Trên bãi đất trống ngoài quân doanh rất náo nhiệt, đồ tạp hoá, bán bánh mì,

bán rau quả, bán gà vịt, đương nhiên còn có cả kỹ nữ, tiểu thương, người bán hàng rong chừng hơn trăm người. Quân kỷ cũng không nghiêm, thỉnh

thoảng có binh sĩ vụng trộm chạy đến mua ít đồ, còn có nắm tay kỹ nữ

chạy về phía rừng cây bên cạnh.